Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1305 - Chương 1305: Trạng Thái Cuối Cùng

Chương 1305: Trạng Thái Cuối Cùng Chương 1305: Trạng Thái Cuối Cùng

Trên không, Huyền Vũ Thần Thú hóa thành một con rùa khổng lồ, phát ra một tiếng vang vọng khắp Tam giới.

Tình thế của Côn nguy hiểm cực kỳ, nếu lúc này ông vẫn không tìm được đường thoát, một khi bị thác nước hủy diệt chôn vùi, bất kỳ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ hồn phi phách tán.

Côn muốn lặn xuống nước hóa về nguyên hình, lúc này phiến băng đã hoàn toàn vỡ vụn, chỉ cần lặn xuống nước, biến về hình dạng của Côn, ông lại có thể nắm được quyền làm chủ cuộc chiến, thi triển một đợt chiến đấu mới.

Thế nhưng Linh Xà đã sớm nhìn thấu ý định của Côn, không hề để cho ông ấy có lấy một tia cơ hội.

Đại nạn ngập đầu, Côn chẳng có cách nào tránh được, cuối cùng chỉ có thể dùng ý chí của bản thân để trực tiếp đối đầu với dòng thác hủy diệt vô tận từ trên trời cao giáng xuống.

Có thể đem toàn bộ Quy Khư luyện hóa thành huyền quan của mình, ý chí của Côn khủng khiếp cỡ nào kia chứ.

Khi xưa ở Đông Hải Côn vừa xuất thế liền đảo lộn âm dương, giờ phút này đây ý chí của Côn lại một lần nữa xuất hiện, âm dương giữa trời và đất lại một lần nữa được khơi gợi bùng lên.

Ý chí ngưng tụ, hấp thụ khí từ trong nước biển hóa thành dòng thác, lao thẳng vào dòng thác hủy diệt của đại quân Thần Thú Huyền Vũ.

Hai cô năng lượng hủy thiên diệt địa va vào nhau, không gian vỡ vụn, thời không đảo lộn.

Sấm, sét, giông bão, mưa lớn, cuồng phong, sóng thần, động đất… núi cao rơi xuống mặt biển, mặt đất nứt ra từng khe, biến thành vực thẳm.

Khi hai dòng thác không ngừng điên cuồng va chạm, toàn bộ lãnh thổ Bắc Cương dường như đều bị phá hủy bởi trận chiến chưa từng có này.

Tuy rằng ý chí của Côn vô cùng khổng lồ, thế nhưng cùng lúc bị cực quang tinh hải vô tận và đại quân Thiên Khiển của Thần Thú Huyền Vũ dốc toàn lực tấn công, Côn rõ ràng chẳng thể địch lại nổi.

Quan trọng nhất là, nếu như Côn vẫn kiên quyết duy trì ý chí chiến đấu, đối với nhân gian mà nói quả thực là thảm họa.

m dương mất cân bằng, đồng nghĩa với một tràng tai họa cho muôn dân.

Thế nhưng giờ đây Côn chẳng còn lựa chọn nào khác.

Trong lòng Côn hối hận vô cùng, lúc ban đầu ông chỉ muốn mượn sức mạnh thiên thạch phá vỡ tảng băng, dựa vào đó ông có thể mượn khí Quý Thủy trong hải dương để chống lại thú thân.

Băng nguyên hàng chục triệu năm vô cùng kiên cố, sâu hàng trăm trượng, dùng sức của một mình Côn trong thời gian ngắn không thể nào phá được.

Ai có thể ngờ sau khi phiến băng bị hủy, ông ấy liền bị Linh Xà vây khốn, không có cách nào lặn xuống nước được.

Côn không hề đánh giá thấp sự ngoan cường của Cự Quy, thế nhưng lại coi nhẹ sự xảo quyệt của Linh Xà.

Giờ đây, ông chỉ có thể nghiến răng dùng ý chí của mình để chống lại.

Thời gian trôi qua, ý chí của Côn không ngừng hao tổn.

Giờ đây ông chỉ có thể thiêu đốt thần hồn, tiếp tục kiên trì, bởi vì ông không thể thua.

Lúc này đây Côn vô cùng mong mỏi có ai đó đến giúp đỡ mình phá vỡ thế cục này, thế nhưng những người có đủ tư cách tham gia trận chiến lúc này đều mang trong mình sứ mệnh nặng nề.

Côn càng lúc càng mệt mỏi, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ đáy lòng, làm cho ý chí của ông càng bị hao tổn nặng nề.

Ông biết rõ bản thân mình không nên để loại cảm xúc này xuất hiện, ông muốn hóa Bằng, như diều gặp gió vượt qua chín vạn dặm. Ông không cam tâm táng thân nơi Bắc Cực, càng không cam tâm sau khi chết đi lại bị đại quân Thiên Khiển của Huyền Vũ lăng nhục.

Côn biết kết cục đang chờ đợi mình là gì, sau khi ông chết đi hóa về nguyên hình, tất sẽ bị đại quân Thiên Khiển kia ăn sạch, xương cốt một mẩu cũng chẳng lưu lại.

Cảm xúc tuyệt vọng từ đáy lòng dần dần xâm chiếm, Côn nảy sinh ý nghĩ tự diệt.

Nếu như Côn tự hủy thần hồn, không chỉ có thể gây ra thương tích nghiêm trọng cho Linh Xà mà còn kéo theo hàng chục triệu quân Thiên Khiển mai táng cùng.

Thế nhưng, Thiên Đạo còn chưa hiện thân, nếu như ông ấy ngã xuống nơi này, tương lai chúng sinh làm sao nghênh chiến Thiên Đạo.

“Không, ta không cam tâm!”

Côn gào lên một tiếng giận dữ vô cùng.

Chiến lực của ông vẫn tiếp tục suy yếu, ông ấy đã sắp không thể chống đỡ nổi.

Chính trong giây phút ý chí của Côn vì suy yếu cực độ mà sắp sửa sụp đổ, ông bỗng nghe thấy một tiếng vang lên từ phía nhân gian.

Cửu U m Ty, Nữ Đế bay lên không trung, hướng về Bắc Cương.

Khôi giáp của Nữ Đế vô cùng uy nghiêm thần thánh, đôi mắt u minh sáng ngời.

“Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn!”

……

Nữ Đế lên tiếng, toàn bộ vùng đất Cửu U m Ty bất luận là sinh hồn oán quỷ, âm binh quỷ tướng, diêm quân phán quan, thiên tôn đạo tổ…

Tất cả trong giây phút này hồi đáp Nữ Đế.

Khoảnh khắc đó lời Nữ Đế cất lên không đơn giản chỉ là một câu sấm ngữ trong Đạo Tàng, mà đó còn là lời kêu gọi toàn bộ ý chí của m Ty.

Cũng trong giây phút này, Đắc Kiều công chúa ở Nam Thiên Môn cũng tiếp lời:

“Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn!”.

Ngũ Đẩu Tinh Quân, hai mươi tám vị Tinh tú, ba mươi sáu Thiên Canh, bảy mươi hai Địa Sát.

Tinh tú vốn đang ảm đạm, trong lúc này đây đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Nhân gian, Bắc Cương.

Trước khi trận chiến Huyền Vũ bắt đầu, Tạ Lưu Vân đã chỉnh đốn quân đội, tiến về phía Bắc.

Giây phút này cảm nhận được ý chí của Côn càng lúc càng suy yếu, Tạ Lưu Vân cùng đại quân triệu binh của mình lập tức dừng bước.

Rút kiếm hét lên: “Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn!”.

Quy Khư, núi Bất Châu.

Tôi trực tiếp nhấc cờ chiêu hồn trong huyền quan lên, dùng thần niệm hóa thành một cây bút khổng lồ to bằng thanh xà, viết lên lá cờ tám chữ:

“Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn!”.

Chúng sinh trăm họ trên khắp Quy Khư cùng đệ tử Ma đạo của tôi đều hướng về bắc Cương mà hét.

Cự Long giận dữ trừng mắt, Kỳ Lân phẫn nộ gầm lên, Nguyên Phượng kêu dài một tiếng.

……

Tiếng hò hét đến từ nhân gian đã lan tới, kích thích ý chí đang ẩn sâu trong linh hồn của Côn.

Giây phút này đây, ông cảm nhận được không phải chỉ có một mình bản thân đơn độc tham chiến,

Ông không phải là một Côn cô độc ẩn nấp trong Minh Hải, đằng sau ông giờ đây còn có chúng sinh trong khắp Tam giới, những người có vận mệnh tương liên với ông.

Ý chí như sóng triều, lại một lần nữa phun trào.

Dòng thác hủy diệt của đại quân Huyền Vũ theo ý chí dâng cao của Côn liền trực tiếp bị sụp đổ ly tán, sau đó đảo ngược lại quét qua bầu trời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi trong không trung, không biết bao nhiêu chiến binh Thần Thú trong cực quang tinh hải phải chịu phản phệ, con số tử thương khó mà đếm được.

Linh Xà nhìn thấy tình thế không tốt, vội vàng muốn co thân rút lui, thế nhưng lại bị ý chí của Côn bổ mạnh xuống, vảy giáp lả tả như mưa, thân rắn nghìn lở trăm hổng.

Côn thành công thoát thân, lặn xuống mặt nước, nước biển rất nhanh liền yên bình trở lại.

Mặt biển êm đềm không một gợn sóng, thế nhưng trong lòng Huyền Vũ không cách nào bình tĩnh nổi. Nó biết rõ, thứ chờ đợi nó dưới mặt biển kia là gì. Từ trước tới giờ chưa từng có ai nhìn thấy Côn ở hình dạng hoàn chỉnh, hôm nay nó sẽ tận mắt chứng kiến, không những vậy còn phải nếm trải cái gọi là “không chết không dừng”.

Bình Luận (0)
Comment