Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1310 - Chương 1310: Cá Lớn Cá Bé (2)

Chương 1310: Cá Lớn Cá Bé (2) Chương 1310: Cá Lớn Cá Bé (2)

Lúc này, con cá nhỏ năm xưa đã sớm biến thành con cá to lớn nhất trên trần đời, nhưng ông ấy vẫn chưa tìm thấy cơ duyên giúp mình hóa thành Bằng, nên ngay khi người đàn ông đó đưa ra lời điều kiện hết sức hấp dẫn như thế, ông ấy không kịp suy nghĩ quá nhiều, liền đồng ý ngay.

Con cá nhỏ đã nuốt một nửa thời Hồng Hoang, đáng lẽ nó phải thẳng tay hút sạch sự sống của chúng sinh, nhưng vì đến tấm lòng lương thiện của người phụ nữ, nên ông ấy không nỡ tàn sát quá nhiều sinh linh, vì thế ông ấy đã nuốt chửng thời Hồng Hoang vào huyền quan của chính mình, giúp vạn tộc vốn tưởng chừng đã sớm diệt vong từ lâu, có thể tiếp tục sinh sống trong huyền quan của ông ấy.

Sau khi vụ việc giải quyết được xong xuôi, cá nhỏ đã đợi rất lâu nhưng người đàn ông kia vẫn không chịu thực hiện thỏa thuận đã hứa lúc trước.

Rất lâu sau đó, cá nhỏ mới biết thân phận thật sự của người đàn ông kia, mới biết hắn ta là kẻ đáng sợ đến nhường nào, ông ấy muốn chạy thẳng tới chỗ hắn ta, chấn vấn làm rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhưng ngặt nỗi, ông ấy không thể rời khỏi nhân gian.

Rồi hàng ngàn hàng vạn năm lại trôi qua, cá nhỏ đã quá mỏi mệt với việc chờ đợi trong vô vọng, cũng bình tĩnh gặm nhấm nỗi bất cam uất hận trong lòng, sống trốn chui trốn lủi ở Minh Hải, không bao giờ xuất hiện ở nhân gian nữa.

Cho đến một ngày, cá nhỏ phát hiện ra hơi thở của người đàn ông kia, ngay lập tức nó bật người tỉnh dậy, mở to con mắt sau giấc ngủ đã trải qua hàng ngàn năm.

Khi nó xuất thế ở Đông Hải, ngay lập tức khí tức âm dương trong trời đất bị đảo lộn hoàn toàn. Sức mạnh chiến đấu của cá nhỏ không đủ để đe dọa hắn ta, nhưng đàn ông đó nợ ông ấy một lời hứa.

Lúc này, người đàn ông sớm đã bị nhân quả quấn chặt khắp người, món nợ nghiệp chướng của cá nhỏ trở thành cọng rơm cuối cùng lấn lướt hắn ta. Cá nhỏ không có được cơ duyên hóa thành Bằng, nhưng lại thành công kéo ngược hắn ta vào vòng luân hồi nhân quả.

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Thiên đạo rơi vào kiếp luân hồi ngay khi Côn xuất thế.

Khoảnh khắc cận kề cái chết, Côn đã buông xuôi từ bỏ mọi phản kháng, rồi hướng mắt nhìn về phía Cửu Thiên.

Người phụ nữ hứa với ông ấy, bà sẽ đến gặp ông ấy trước khi ông ấy nhắm mắt xuôi tay, bà không để ông ấy chết cô đơn lủi thủi một mình.

“Con xin lỗi, có lẽ người sẽ đến.”

"Nhưng con không còn đủ sức để tiếp tục đợi được nữa!"

Trái tim đau nhói lặng lẽ nói một câu này, Côn điên cuồng kích hoạt lốc xoáy thần niệm trong người mình.

Một trận đại họa hủy diệt sắp xảy ra, đúng lúc này, một luồng hơi thở thần niệm mạnh mẽ, nhưng cực kỳ dịu dàng hòa mình vào lốc xoáy.

Cơn lốc xoáy thần niệm đang cuồn cuộn bỗng bắt đầu chậm lại, thần hồn vừa mới tan thành từng mảnh cũng dần dần tụ lại một chỗ.

Lúc này, do thấy Côn muốn tự hủy thần hồn, Huyền Vũ sợ bị liên lụy, nên đã sớm xoay người hớt hải bỏ chạy, sau khi thần hồn của Côn ổn định lại, cơ thể nặng nề từ trên trời rơi xuống mặt nước.

Máu tanh nhuộm đỏ cả mặt biển, khiến biển cả mênh mông vô tận bỗng chốc biến thành biển máu ghê sợ.

Dù đã quay về biển, nhưng cũng không giúp Côn thay đổi được cục diện trận chiến, bởi vì sinh lực của ông ấy sớm đã cạn kiệt từ lâu, thậm chí cơ thể quái thú khổng lồ cũng không đủ sức níu giữ thần hồn của ông ấy.

Thần hồn của Côn rời khỏi cơ thể, từ từ bay lên cao, như thể ông ấy đang đáp lại lời mời gọi nào đó.

Khiển quân của Huyền Vũ bị Côn tàn sát, đương nhiên ông ta sẽ không trơ mắt nhìn thần hồn của Côn trốn thoát an toàn, ông ta chớp cơ hội, đánh một còn chí mạng, linh xà phóng thẳng lên cao, hòng cắn nát thần hồn của Côn.

Bây giờ, Côn đã vô cùng suy yếu, tất nhiên ông ấy không còn sức tránh né nữa.

Ngay khi linh xà há mồm sắp nuốt chửng thần hồn của ông ấy, kiếm khí hỗn loạn bỗng từ trên trời giáng xuống linh xà, đánh ngay vào điểm yếu chí mạng của linh xà.

Con linh xà gian ác trúng đòn, đau đớn hét lên một tiếng thất thanh, rơi ầm xuống biển, điên cuồng lăn lộn.

Rắn chết vẫn còn nọc độc, tuy nhát kiếm này đã khiến nó bị thương nặng, nhưng rõ ràng vẫn chưa thể giết chết nó.

Kiếm khí giáng xuống, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần từ từ xuất hiện.

Bà ấy mặc một bộ đạo bào màu đen trắng, ngực và lưng được che bằng hình thêu bát quái. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hiện rõ nét trang nghiêm, hòa lẫn với chút ưu tư dịu dàng, đôi mắt đen láy long lanh, ẩn chứa một nguồn sức mạnh đáng sợ.

Người phụ nữ giơ đôi bàn tay trắng ngọc, đón lấy thần hồn yếu ớt của Côn, ngay sau đó, thần hồn của Côn nằm gọn trong tay bà ấy, hóa thành hình dáng con cá nhỏ trong suốt như viên pha lê đen trắng.

Con cá nhỏ mừng rỡ rơi nước mắt, giọt lệ ấm nóng làm ướt lòng bàn tay người phụ nữ.

“Con cứ tưởng đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại người nữa.”

Người phụ nữ không nói gì, đưa mắt nhìn xuống mặt nước phía dưới, đau lòng nhìn thi thể Côn.

Thân thể khổng lồ của Côn trôi nổi giữa biển máu, nó đã bị tra tấn khủng khiếp từ trong ra ngoài, cơ thể bên ngoài không tìm thấy một lớp da nào còn nguyên vẹn, các mạch máu trong cơ thể đều bị kẻ thù cắt đứt một cách tàn nhẫn, ngay cả xương cốt cũng bị vỡ vụn, máu tươi chảy ròng rọc, nhuộm đỏ cả vùng biển xanh.

Người phụ nữ tất nhiên hiểu rõ, cá nhỏ đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể biến thành Côn?

Cá nhỏ đã sử dụng nó được bao lâu rồi?

Ngàn năm, vạn năm hay ngàn vạn năm?

Nhưng dù tốn công phí sức bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chỉ đổ sông đổ bể.

Bình Luận (0)
Comment