Huyền Vũ không muốn nhìn linh xà rơi vào thảm cảnh phải bồi táng cùng Côn, ông ta liên tiếp ra sức đánh trọng thương Côn, vừa cố gắng kêu gọi linh xà chạy thoát khỏi cơ thể Côn trước khi thần hồn của linh xà bị Côn nuốt chửng sạch sẽ.
Khi linh xà rời khỏi cơ thể, nỗi đau mà Côn phải chịu cũng thuyên giảm đi khá nhiều, tuy nhiên, thần hồn của Côn đã bị phân thành từng mảnh thần niệm rải rác, không thể tụ lại được nữa, Côn chỉ mong trước khi mình bị tiêu diệt, còn đủ sức giáng cho Huyền Vũ một đòn thật mạnh, khiến ông ta trọng thương.
Về cơ duyên hóa thành chim Bằng, chắc cũng giống như lời của thần thú Huyền Vũ đã chế nhạo ông ấy, đó chỉ là giấc mộng hảo huyền của ông ấy mà thôi.
Trước khi ánh sáng thần hồn hoàn toàn bị dập tắt, Côn bỗng nhiên nhớ đến hình bóng xinh đẹp của người phụ nữ đó, dù đã cách biệt hàng ngàn năm, nhưng đó vẫn là ký ức quý giá in sâu vào lòng ông ấy.
Không ai biết xuất thân lai lịch của Côn, chỉ có mình Côn mới biết.
Thời xa xưa, nhân gian chỉ là một vùng đại dương mênh mông rộng lớn, không hề có cá hay chim chóc, thậm chí bầu trời luôn chìm trong màn khói sương âm u mờ mịt.
Cho đến ngày nọ, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện bên bờ biển mênh mông vô tận, tự tay thả một con cá xuống biển
Con cá trông rất nhỏ bé, có hai màu đen và trắng, trong suốt như viên pha lê, mềm nhũn và không có xương, được người phụ nữ nâng niu cẩn thận trong lòng tay. Con cá nhỏ đó không phải là kết tinh của sinh mạng mới, mà là thành quả tu luyện đạo môn cả đời của người phụ nữ, còn được gọi là cá âm dương tiên thiên của đạo gia.
Trước khi thả cá nhỏ xuống biển, người phụ nữ hôn nhẹ lên người cá nhỏ, rồi dịu dàng thủ thỉ bên tai nó: “Bầu trời trong xanh này chỉ dành cho chim bay lượn, không phải là nơi phù hợp để cá bơi nô đùa thỏa thích. Nếu con muốn quay bên cạnh ta, thì hãy cố gắng tu luyện để trở thành một con cá khổng lồ đi."
Con cá nhỏ trời sinh đã thông minh, tinh thông linh cảm, sớm đã mở được thần thức, lập tức dùng thần niệm hỏi: “Có thật là sau khi con biến thành cá lớn liền có thể bay khỏi mặt nước không ?”
“Dù có là con cá trưởng thành cũng phải sống dưới nước, nhưng nếu con trở thành loài cá to lớn khổng lồ nhất trên đời, thì con sẽ giành được cơ duyên bay khỏi mặt biển”.
“Con cá lớn nhất trên đời có tên là gì?”
"Con cá lớn nhất trên đời có tên là Côn."
“Có phải khi con biến thành Côn rồi, liền có thể bay lên trời tìm người không?”
"Không, biến thành Côn vẫn không được, nhưng nếu một ngày nào đó, con giành được cơ duyên hiếm có, giúp con từ Côn biến thành Bằng, thì mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay. Mỗi lần Bằng dang rộng đôi cánh, liền đủ sức bay xa chín vạn dặm. Khi con biến thành Bằng, con có thể lên trời tìm ta.”
“Vậy con phải mất bao lâu mới biến thành Bằng được?”
Người phụ nữ kia bỗng trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Có lẽ phải mất đến hàng ngàn vạn năm, thậm chí mãi đến cuối đời mới hóa thành Bằng được."
Cá con nghe vậy, liền rơm rớm nước mắt, buồn bã hỏi: "Nếu như đến khi con chết vẫn không thể hóa thành Bằng, thì khi con trút hơi thở cuối cùng, người có thể đến gặp con một lần được không, con không muốn mình phải chết trong cô độc.”
"Ta hứa với con." Người phụ nữ lặng lẽ gật đầu.
"Trước khi người rời đi, hãy nói cho con biết tên của người, để sau này con lên trời có thể tìm được người.” Cá con lễ phép hỏi.
"Ta tên là Nam Hoa, con là thành quả tu luyện mà ta dành cả đời mới đúc kết thành, cũng là tâm huyết cả đời của ta. Nếu như con có thể hóa thành Bằng, ta liền có thể cùng trời đất đồng quy vô tận, trở về với cát bụi, không cần phải trốn chui trốn lủi, sống lay lắt dưới con mắt của Thiên đạo nữa.”
"Được rồi, vì người, con nhất định sẽ nỗ lực tu luyện để trở thành một con cá khổng lồ, sau đó bay lên Cửu Thiên tìm người."
Sau đó, thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hàng ngàn năm hàng vạn năm trôi qua.
Con cá nhỏ ngày xưa nhờ hấp thụ hơi thở âm dương của trời đất, mà lớn lên từng ngày, vì là loài cá tiên thiên âm dương của đạo gia, nên nó có thể sinh sống ở dương gian và âm phủ.
Trong những năm tháng qua, cá nhỏ đã chứng kiến vô số nhân quả ở nhân gian.
Chứng kiến sự ra đời của đại kiếp Long Phượng, đồng thời tận mắt chứng kiến sự hưng thịnh và suy thoái của Phục Hy đại đế cùng các thời của thần Thượng Cổ.
Chứng kiến sự sinh sôi nảy nở của chúng sinh ở thời Hồng Hoang, chứng kiến sự trỗi dậy mạnh mẽ của Nhân tộc.
Mãi cho đến một ngày nọ, có một người đàn ông tìm đến chỗ ông ấy.
Nói với ông ấy, nếu như ông ấy giúp hắn ta tiêu diệt thế gian, hắn ta sẽ ban tặng cho ông ấy cơ duyên hóa thành Bằng.