Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1317 - Chương 1317: Nhân Gian Bạc Đầu (2)

Chương 1317: Nhân Gian Bạc Đầu (2) Chương 1317: Nhân Gian Bạc Đầu (2)

Thảm họa diệt thế sắp xảy đến, nỗi sợ hãi treo lơ lửng trong lòng tất cả chúng sinh, điều hiện giờ chúng sinh cần nhất chính là hy vọng.

"Quy Khư là ngôi nhà chung của chúng ta, bọn ta luôn là anh chị em của các cô cậu, dù cho ba người gặp khó khăn đến mấy, hãy nhớ rằng bọn ta luôn ở đây chờ đợi ba người trở về." Khương Tuyết Dương nói.

“Khương tướng, hãy chăm sóc cho A Lê." Ngạo Phong thì thầm.

"Em thì có gì phải chăm lo chứ? Ngược lại là anh, đường đường là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất mà đôi mắt còn đỏ hơn cả em." A Lê bĩu môi nói.

“Anh cũng không muốn, nhưng anh không kiềm nén được.”

Dù đã trở thành Đọa Lạc Ma Long nhưng Ngạo Phong khi đứng trước A Lê vẫn trong sáng thanh thuần như một chàng thiếu niên.

Có một loại trái tim gọi là trái tim hướng về người yêu.

Dù có bị vấy bẩn bao nhiêu tội lỗi, dù có đồ sát bao nhiêu sinh linh, thì vẫn luôn có một người có thể khiến trái tim này trở lại như thuở ban đầu.

Trước đây, nỗi lo của tôi với Ngạo Phong tất cả cũng chỉ là lo lắng vô cớ, là dtôi đã đánh giá thấp tình cảm của Ngạo Phong dành cho A Lê.

Từ trên người của Ngạo Phong, tôi dường như nhìn thấy bóng dáng của Thùy Họa.

Ngạo Phong đối xử với A Lê như thế này, Thùy Họa với tôi thì cũng có khác gì đâu.

Chỉ trách tôi quá đa tình, không cách nào chung tình với một mình cô nên mới phớt lờ nội tâm của cô ấy.

Nghĩ đến đây, tôi lại áy náy không thôi.

"Đi đi, dũng sĩ của em, em sẽ luôn chờ đợi anh." A Lê nhìn Ngạo Phong nghiêm túc nói.

"Được, anh nhất định sẽ trở về." Ngạo Phong ưỡn ngực nói.

"Ngạo Phong, A Lê, Ma đạo nợ hai người một đám cưới, đợi khi cậu trở về, mặc kệ khi nào trận chiến với Thiên đạo bắt đầu, chỉ cần cậu trở về, ta sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng cho hai người." Tôi nói.

"E hèm, Đạo Tổ, đừng quên còn có Hi Hòa và ta nữa." Yến Tháp kéo tay Hi Hòa nói.

“Ai nói em sẽ gả cho anh?” Hi Hòa trừng mắt nhìn cậu nói.

Nhược giao vãn để vô ly hận, Bất tin nhân gian hữu bạch đầu*.

(*Bài thơ Giá cô thiên - Đại nhân phú kỳ 2 của Tân Khí Tật, ý nghĩa: nếu trong mắt không có nỗi đau ly hận thì chẳng hay nhân gian sầu bạc tóc)

Trong lần chia tay này, không biết có bao nhiêu đệ tử Ma đạo đã âm thầm rơi nước mắt.

Người khóc nhiều nhất đương nhiên là A Lê, ở trước mặt Ngạo Phong cô đã kìm nén nỗi buồn chia ly, nhưng khi Ngạo Phong hóa rồng bay về hướng tây thì cô đã không khỏi tự ôm mình mà khóc, thoải mái bật khóc to hết cỡ.

Kết quả của trận chiến Bạch Hổ vẫn chưa rõ, sự sống chết của ba người họ cũng không gì là chắc chắn.

Trận chiến với Thiên đạo chỉ vừa mới bắt đầu, chúng tôi sẽ có những kẻ thù mạnh hơn ở phía trước. Nhân gian hữu tình bi bạch phát, Thiên đạo vô ý liễu thương tang, chiến tranh không kết thúc thì tai họa không dứt, chúng ta chỉ có thể như vậy.

Tôi đã quen với việc nhìn thấy sinh tử và ly biệt, trái tim tôi không còn dễ dàng mất kiểm soát như lúc ban đầu nữa, chỉ có một nỗi bi thương mơ hồ.

Tuyết Dương sau khi đưa mọi người về Quy Khư, cô ấy ở lại với tôi.

Ngoài cô ấy ra, không ai biết rằng hôm nay cũng là ngày chia ly của tôi.

Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước đều cùng nhau hành động, ngày mà Tổ Long, Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân nghênh chiến với Bạch Hổ, thì cũng là ngày tôi một mình đấu với Chu Tước.

Chúng tôi đứng cạnh nhau, không nói một lời.

Không phải là không có gì để nói, mà là cả hai chúng tôi đều đang lắng nghe trái tim mình, chờ đợi một khoảnh khắc tinh tế.

Cuối cùng, màn đêm buông xuống và vầng trăng sáng dần mọc lên trên mặt biển.

Thấy vậy, Tuyết Dương chào tạm biệt tôi.

"Tạ Lan, tất cả những gì em muốn nói đều ở trong ánh trăng sáng này."

“Anh hiểu."

Hải thượng sinh minh nguyệt thiên nhai cộng thử thời*.

(*Trăng sáng treo trên biển, cả góc trời cùng soi chung)

Cái Khương Tuyết Dương muốn nói chính là câu này, cô ấy hi vọng tôi có thể trở về cùng cô ấy ngắm vầng trăng này.

"Nếu anh không quay lại, em và toàn bộ Quy Khư sẽ bồi táng cùng anh, giống như khi Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn làm chìm đảo Kim Ngao vậy, cô ấy có thể thì em cũng có thể."

“Ừm, anh biết."

"Vậy anh có lời nào muốn nói với em không?" Tuyết Dương hỏi.

"Ừ, nhưng anh sợ nếu nói ra sẽ làm em thêm khó chịu."

"Nói, hôm nay dù anh nói cái gì, em đều sẽ cẩn thận lắng nghe."

"Anh yêu em." Nói xong, tôi không nhìn phản ứng của Tuyết Dương, trực tiếp ngự kiếm bay về bầu trời phía nam.

Bình Luận (0)
Comment