Thần điểu Chu Tước liều mạng chống trả, lông vũ hóa thành hỏa viêm rơi xuống, thế nhưng vẫn không thể tiến về phía trước dù chỉ một bước.
Cuối cùng Chu Tước hao kiệt toàn bộ thần lực, không còn cách nào chống lại lực kéo mạnh mẽ của vòng xoáy hỗn độn, thân thú khổng lồ bắt đầu bị thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa đỏ thẫm bị vòng xoáy hỗn độn hút vào bên trong.
Lúc này trong lòng tôi vô cùng chấn động.
Kết quả mà tôi mong muốn là dùng huyền quan của mình để phong ấn Chu Tước, thế nhưng giờ đây vòng xoáy hỗn độn lại đem Thần điểu Chu Tước nuốt chửng.
Nếu như Chu Tước chết rồi, vậy thì pháp tắc trời đất nhất định sẽ mất cân bằng, chuyện này đối với nhân gian hay vũ trụ hư không mà nói đều là một biến số vô cùng hung hiểm.
Trong lúc tôi đang u sầu về việc này, vòng xoáy hỗn độn liền ngừng xoay, an tĩnh trở lại, cuối cùng lại hóa thành hai đạo trắng đen m Dương Ngư trên cờ Chiêu Hồn, như thể chúng sẽ không bao giờ biến mất.
Tôi cố gắng cảm nhận những thay đổi của cờ Chiêu Hồn, thế nhưng vô tình lại chạm phải ý chí không cam tâm của Chu Tước, hóa ra Thần điểu Chu Tước không chết mà bị mắc kẹt trong thế giới đằng sau lá cờ Chiêu Hồn.
Thế giới ấy là một đại dương mênh mông cuồn cuộn, Thần điểu Chu Tước vốn chấp chưởng hỏa viêm, lúc này đây lại bị trầm mình trong biển nước vô biên, dáng vẻ thê thảm vô cùng, lông vũ trên mình đều bị nước biển làm cho ướt sũng.
Người xưa vẫn nói phượng hoàng rụng lông chẳng bằng gà, lúc này Chu Tước lại nhếch nhác như vậy, điều này với nó mà nói quả thực là sự sỉ nhục không thể chịu đựng nổi.
“Ma Đạo Tổ Sư, mau thả ta ra! Ta là đại thú trấn trời, ngay cả Huyền Vũ cũng không dám sỉ nhục ta như thế này.” Chu Tước phẫn nộ vô cùng, điên cuồng gào thét.
“Ngươi cũng biết điều này là không thể, trừ phi…”
“Trừ phi thế nào/”
“Trừ phi ngươi bằng lòng ở lại trong huyền quan của ta, gia nhập Ma đạo, trở thành đệ tử Ma đạo.”
“Ha ha, ta đường đường là đại thú trấn trời, Ma đạo thì là cái thá gì chứ?” Chu Tước khinh thường gầm lên.
“Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài, trong mắt của Ma đạo, ngay cả Thiên Đạo cũng chỉ được coi là một người trong chúng sinh mà thôi.”
Chu Tước đương nhiên không cam tâm bị tôi thuyết phục, liều mạng vẫy vùng chống trả trong làn nước.
Đáng tiếc lúc này sức mạnh của nó đã không còn, tinh hoa trong cơ thể cũng sớm hóa thành Chân Hỏa Bất Diệt đã bị vòng xoáy hỗn độn nuốt sạch, ngoại trừ dựa vào thú thân khổng lồ để vùng vẫy trong biển nước ra thì chẳng làm được gì khác, ngay cả vỗ cánh bay lên trời cao cũng không thể.
Thế giới đằng sau lá cờ Chiêu Hồn đã trực tiếp tước đoạt sức mạnh phi hành thần thông của nó.
Nó vùng vẫy hết đợt này đến đợt khác tạo thành mấy đợt sóng lớn dữ dội trên mặt biển, mãi cho đến khi gân cốt mệt nhoài, sức cùng lực kiệt, nó nổi trên mặt nước thở hổn hển chẳng khác nào một con cá chết.
Tôi vẫn như trước chẳng thèm để ý đến nó, để mặc nó cứ chìm nổi trên biển.
Cuối cùng, Thần điểu Chu Tước sau khi bị sặc mấy ngụm nước biển ý chí liền bắt đầu dao động.
“Tứ Linh Thần Thú và Lưỡng Nghi Thánh Thú không thể cùng tồn tại, ngươi đã có U Huỳnh và Chúc Chiếu, ta làm sao có thể làm đệ tử Ma đạo được chứ.” Chu Tước nói.
“Không làm đệ tử Ma đạo cũng được, thế nhưng ngươi mãi mãi phải ở lại trong huyền quan của ta.”
“Ha ha, Ma Đạo Tổ Sư, ta biết ngươi có ý gì, huyền quan của ngươi nhìn có vẻ mênh mông cuồn cuộn, kỳ thực là một mảnh im lặng chết chóc, ngươi muốn ta ở lại đây để làm ngọn lửa sinh mệnh.”
“Ngươi nói không sai.” Tôi không hề phủ nhân.
“Muốn ta ở lại cũng được, thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều.”
“Là chuyện gì?”
“Nếu có một ngày huyền quan của ngươi có thể hóa thành thế giới, vậy thì ta muốn chúng sinh trong đó phong ta làm vị vua của sinh mệnh.”
“Ngươi là ngọn lửa sinh mệnh, cho dù có chúng sinh thì cũng đều là nhờ cả ở ngươi, đương nhiên ngươi hoàn toàn xứng đáng trở thành vị vua của sinh mệnh, điều này không một ai có thể cướp đoạt. Hơn nữa ta còn có thể thề rằng, ngươi sẽ cùng tồn tại với huyền quan của ta, chỉ cần huyền quan còn đó, ngươi nhất định có thể vĩnh sinh bất tử(4).”
(4) vĩnh sinh bất tử: vĩnh viễn không chết.
“Được, ta đồng ý với ngươi, bây giờ mau thả ta ra đi.”
Sau khi Thần điểu Chu Tước đồng ý, tôi dùng thần niệm giao tiếp với cờ Chiêu hồn thả nó ra ngoài. Chu Tước từ trong lá cờ bay ra, trông nhỏ bé xinh xắn chẳng khác nào một con chim sẻ.
Hai chân đứng trên lá cờ Chiêu Hồn, mặt mày rủ xuống trông không còn chút sức sống nào, chẳng còn gì là vẻ uy nghiêm của đại thú trấn trời nữa.
Tôi tò mò nhìn nó thêm mấy lần liền bị nó tức giận trừng mắt, biết nó bây giờ đầy một bụng oán khí, tôi khẽ mỉm cười rồi rời khỏi huyền quan.
Lúc Chu Tước mắc kẹt trong huyền quan, vùng đất lửa lúc này cũng hoàn toàn hóa thành hư vô, ngọn lửa vô tận cuối cùng hóa thành ráng chiều, đầy trời mây tía, rực rỡ sắc màu.