Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1325 - Chương 1325: Phong Vũ Chân Tình (2)

Chương 1325: Phong Vũ Chân Tình (2) Chương 1325: Phong Vũ Chân Tình (2)

Tục ngữ có câu, cây to đón gió.

Khi Phong Thập Bát lớn lên, từ từ bộc lộ tiềm năng đe dọa đến vị trí chủ thần của Phong tộc, cô ấy đã bị những tiền bối trong tộc cảnh cáo.

Nói cô ấy đã gây ra mối đe dọa nghiêm trọng cho gia tộc của mình, bởi vì chủ thần đương nhiệm của Phong tộc vẫn đang ở độ tuổi trung niên, tuổi thọ vô tận, nếu Phong Thập Bát còn tiếp tục bộc lộ tài năng vượt trội hơn người, chắc chắn sẽ bị ông ta ganh ghét chèn ép.

Khi đó, dòng họ nhà Phong Thập Bát chỉ là một nhánh nhỏ của Phong tộc, không hề tạo ra uy danh hay sóng gió gì cho gia tộc, thậm chí có thể được xem như kẻ vô hình trong gia tộc.

Không ngờ, lời cảnh cáo của các vị trưởng lão trong tộc đã trở thành khúc mắc khó giải trong lòng Phong Thập Bát, cô ấy sớm đã chán ghét cuộc sống bị gò bó bởi đóng quy tắc nhọc nhằn này, muốn rời khỏi đó, chu du bốn phương.

Vừa đi đã đi luôn mấy năm, trong những năm đó, Phong Thập Bát dường như biến thành một linh hồn tự do tự tại, hóa thân thành ngọn gió trôi dạt khắp nhân gian.

Trời vô tình, nhưng nhân gian vẫn có tình. Vì đã chu du ở nhân gian quá lâu, Phong Thập Bát đã trở thành một người có tình có nghĩa.

Mãi đến một năm trời vào đông muộn, một thị trấn nhỏ ở miền bắc bị bão tuyết hủy hoại nặng nề, nhiều gia đình phải chịu cảnh rét lạnh đói khát. Phong Thập Bát mủi lòng thương xót, bèn thổi một làn gió xuân, thoáng chốc trăm hoa đua nở, hơi ấm tràn về giúp người dân bình yên thoát khỏi tai họa.

Sau khi phát hiện ra, Thiên đình nổi giận đùng đùng, bởi vì thị trấn đó dám cả gan bất kính với Thiên đạo, trận bão tuyết này chính là hình phạt mà trời giáng xuống để trừng trị họ, mà những gì Phong Thập Bát làm chẳng khác nào chống lại ý trời. Thật ra, đây vốn chỉ là chuyện nhỏ nhặt, thị trấn kia cũng chỉ là một chỗ bé như lỗ mũi, Phong Thập Bát ra tay cũng chỉ xuất phát từ lòng nhân từ, không phải là cố ý làm càn.

Tuy nhiên, chủ thần của Phong tộc sớm đã coi Phong Thập Bát là một mối đe dọa tiềm tàng, uy hiếp đến vị trí của ông ta, nên chính ông ta là người đã đích thân đến Pháp Bộ ở Thiên Đình để yêu cầu bọn họ trừng phạt Phong Thập Bát thật nghiêm khắc, đồng thời tước bỏ luôn thần tính của cô.

Mặc dù khi ấy, Phong Thập Bát được xem là thiên tài trăm năm hiếm gặp, nhưng vì thời gian tu luyện quá ngắn, nên cô ấy căn bản không đủ sức chống trả lại thiên binh thiên tướng vây bắt cô ấy.

Cô bắt đầu đâm đầu chạy trốn, chạy mãi chạy mãi, trốn tận đến Đông Hải.

Thiên binh thiên tướng truy đuổi ráo riết không buông, Phong Thập Bát tiếp tục trốn sâu xuống biển.

Gió thổi đến đâu, thì hàng ngàn con sóng lại nổi lên ào ào trên biển.

Cứ chạy mãi như thế, đến khi có một thần tướng đang truy đuổi Phong Thập Bát đột nhiên hét lên: “Phong Thập Bát, nếu bây giờ cô giơ tay chịu trói, ngoan ngoãn theo bọn ta về trời nhận tội, thì ít ra cô vẫn còn cơ may sống sót. Nhưng nếu cô còn cố chấp tiếp tục tiến về phía trước, lỡ như bị đệ tử Ma đạo phát hiện ra, thì thứ chờ đợi cô chỉ có cái chết thê thảm mà thôi.”

Hóa ra trong lúc hoảng loạn chạy trốn khỏi truy binh, Phong Thập Bát đã vô tình rơi vào lãnh địa gần đảo Kim Ngao, tổ đình của Ma đạo thời trước, các thiên binh thiên tướng thấy vậy, không dám truy đuổi cô ấy nữa nên đành buông lời cảnh báo.

Khi đó tuy cuộc chiến phong thần vẫn chưa nổ ra, nhưng tiếng xấu của Ma Đạo đã sớm đồn xa khắp tam giới, Nhân đạo và Tiên đạo không tiếc bỏ ra bao nhiêu công sức hòng bôi nhọ thanh danh của Ma đạo.

Ma đạo lấy chủ trương chúng sinh bình đẳng làm trọng, đệ tử Ma đạo không chỉ có con người, mà còn thu nhận thêm cả sơn tinh dã quái, vong hồn yêu ma, vì vậy Ma đạo không được người đời chấp nhận.

Mặc dù Ma Đạo Tổ Sư từ bi nỗ lực cứu thế giúp đời, pháp truyền lục đạo, nhưng do chịu sự ảnh hưởng từ lối suy nghĩ tôn ti trật tự của Tiên đạo, người thường sớm đã coi mình là chủ nhân của nhân gian, làm sao có thể bằng lòng hạ mình kết giao với vong hồn hay Yêu tộc.

Vì vậy vào thời điểm đó, danh tiếng của Ma đạo thực sự rất tệ. Đảo Kim Ngao, tổ đình của Ma Đạo, cũng bị miêu tả thành nơi chất chứa đám tà ma ngoại đạo bị cả tam giới hắt hủi.

Tính cách của Phong Thập Bát vốn rất bướng bỉnh, không thèm nghe lọt tai lời khuyên của ai, mới nãy cô ấy còn e sợ đảo Kim Ngao, nhưng sau khi nghe được tên thần tướng đe dọa, liền nghiến răng nghiến lợi bay thẳng về phía đảo Kim Ngao.

Chính vì vậy, Phong Thập Bát hớt ha hớt hải chạy vào tổ đình Ma đạo.

Khi ấy, Ma Đạo Tổ Sư đang bận giảng kinh cho chúng đệ tử, bỗng nhiên thần niệm của ông ấy phát hiện ra sự hiện diện của Phong Thập Bát, liền lệnh cho Tham Lang Hộ Pháp thiên tôn dẫn cô ấy vào cung Vô Danh.

"Đạo Tổ, đây là người của tộc Phong Thần trên Thiên đình, không biết vì lý do gì mà lại bị thiên binh thiên tướng truy lùng gắt gao." Tham Lang Hộ Pháp thiên tôn nói.

Ma Đạo Tổ Sư đếm ngón tay, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Người phụ nữ này có nhân quả với Ma đạo chúng ta, mau dẫn cô ấy đến gặp ta.”

Phong Thập Bát cứ ở lì trên đảo Kim Ngao suốt bảy ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên Ma Đạo Tổ Sư gặn hỏi cô ấy đã phạm phải quy tắc gì mà bị truy sát, thì ông ấy không tiếp tục tra hỏi cô thêm câu nào nữa.

Trong bảy ngày, Đạo Tổ thuyết giảng trên đảo Kim Ngao, thì Phong Thập Bát cũng âm thầm lắng nghe hết bảy ngày.

Trong bảy ngày này, Phong Thập Bát tận mắt chứng kiến ​​mối quan hệ hòa thuận, đầy yêu thương bao bọc giữa các đệ tử Ma đạo, cuối cùng cũng hiểu được, phải là nhân vật có tầm ảnh hưởng đến mức nào, mới dám đề ra giáo lý chúng sinh bình đẳng, không phân biệt giống loài.

Bảy ngày sau, Phong Thập Bát vẫn khăng khăng không muốn rời đi, nhưng Ma Đạo Tổ lại nói với cô ấy, đã đến lúc cô ấy phải đi rồi.

"Đạo Tổ, Thiên đình bây giờ đã không còn chỗ cho ta dung thân nữa." Phong Thập Bát trầm giọng nói.

"Không sao đâu, ta sẽ tiễn cô."

Khi Phong Thập Bát trở về Thiên đình, Ma Đạo Tổ Sư đích thân tiễn cô ấy đi.

Từ lúc bước qua Nam Thiên Môn cho đến khi về tộc Phong Thần, không có một chúng tiên Thiên đình, hay thiên binh thiên tướng nào có thể ngăn cản bước chân của ông ấy.

Không những không có ai dám ngăn cản, mà tất cả những người đến gặp ông ấy đều phải cúi đầu kính cẩn chào đón.

Khi chạm mặt Bắc Đẩu Tinh tiên sinh say rượu, to gan dám không cúi đầu bái lạy Ma Đạo Tổ Sư, thậm chí còn buông lời trêu chọc ông ấy, Ma Đạo Tổ Sư cũng chỉ cười trừ không thèm để ý đến ông ta.

Bắc Đẩu Tinh Quân cảm thấy Ma Đạo Tổ Sư cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử, liền lớn giọng quát mắng: “Nếu không nhờ Ngọc Hoàng bệ hạ nhân từ, niệm tình tam giới là một nhà, thì ánh sáng của Bắc Đẩu sớm đã giáng xuống trừng trị đảo Kim Ngao, để cho đám đệ tử Ma đạo các ngươi không còn chốn dung thân mà phách lối ở đây rồi.”

Lời này vừa dứt, nụ cười trên môi của Ma Đạo Tổ Sư đã tắt hẳn.

Cầm chặt chuôi kiếm, mắt nhìn sang phía Bắc Cực.

Sau khi cân nhắc một hồi, ông ấy thả chuôi kiếm ra, hai ngón tay tạo thành hình kiếm chỉ, nhắm thẳng hướng sao Bắc Đẩu rồi xuất chiêu.

Bầu trời rung chuyển trong giây lát, sau đó các ngôi sao đang chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời bỗng dưng tắt ngụm, sao Bắc Đẩu đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Bắc Đẩu Tinh Quân sửng sốt chết trân ngay tại chỗ...

Tận mắt chứng kiến sức mạnh đáng sợ của Ma Đạo Tổ Sư, Phong Thập Bát càng không muốn quay lại Thiên đình nữa.

"Đạo tổ, ta muốn trở thành đệ tử Ma Đạo." Phong Thập Bát dõng dạc nói.

"Cô là người của Thiên đình." Đạo Tổ bình tĩnh nói.

"Chúng sinh bình đẳng không phân biệt giống loài, đây không phải là lý do người từ chối ta.”

“Cơ duyên của cô không có ở Ma đạo, nếu không ta cũng không cần thiết phải cất công tiễn cô về đâu.”

“Không phải ở Ma đạo thì là ở đâu?”

Ma Đạo Tổ Sư chỉ tay vào hư không vũ trụ rồi nói: "Trong vũ trụ sâu thẳm xa xôi ngoài kia, vẫn còn sót lại ý chí của Thái Cổ Phong Thần. Cô nên kế thừa y bát của bà ấy.”

"Ta có thể không cần cơ duyên này." Phong Thập Bát nói.

"Vậy tình duyên thì sao?" Đạo Tổ mỉm cười hỏi.

"Ta cũng có tình duyên sao?"

“Tất nhiên rồi, đệ tử Ma đạo có tình có nghĩa, ta không muốn cô phải phụ lòng yêu thương của bất cứ ai.”

Sau khi nghe Phong Thập Bát kể lại câu chuyện của mình, Huyền Minh cúi đầu, im lặng hồi lâu.

"Ma Đạo Tổ Sư nói cô có tình duyên ở trên Cửu Thiên sao?"

"Ừm."

“Là ai?” Huyền Minh lại hỏi.

“Ta không biết người nào mới là tình duyên định mệnh của ta, ta chỉ biết mình bị Thiên đạo phong ấn gió ngay lúc Ma đạo sụp đổ, có người đã rải mưa xuống nhân gian suốt bảy ngày bảy đêm, vi phạm luật trời. Cả đời ta chưa từng động lòng với ai, cô chính là người mà ta quan tâm nhất trên đời.”

Nghe được lời này của Phong Thần, Huyền Minh liền rơm rớm nước mắt, mưa phùn lần nữa giáng xuống nhân gian.

Tình duyên không chỉ có một loại, tình chị em thân thiết cũng là một dạng tình yêu.

Tuy giữa nam nữ có tình cảm mặn nồng, nhưng tình chị em thân thiết cũng có thể bên nhau suốt đời suốt kiếp, mãi mãi không rời xa nhau.

Tựa như chuyện giữa Thái Cổ Phong Ma và Thái Cổ Nguyệt Ma, mấy ai có thể hiểu rõ được chứ.

Bình Luận (0)
Comment