Các tinh quân của thiên đình tập hợp lại một chỗ, sau khi lập thành đội hình bay về phía đông, trong y hệt như những vì sao sáng rực rỡ đang xoẹt xuyên qua bầu trời đêm, dù đây là một cảnh tượng vô cùng lộng lẫy tráng lệ nhưng lại mang lại cảm giác hào hùng xen lẫn bi thương.
Bởi vì kết cục trận chiến này đã định sẵn là mồ chôn của hàng vạn người, một đi không trở lại.
Chúng tiên thiên đình rời khỏi phủ đệ, dẫn theo đoàn quân hộ tống, nguyện thề cùng sống cùng chết trên chiến trường. Binh bộ, Pháp bộ, thậm chí ngay cả tàn quân của Lôi bộ có xuất thân từ Nhân đạo cũng gia nhập đội quân bảo vệ Tiên đạo.
Liệu Trận pháp Chu Thiên Tinh Đấu La có thể phong ấn Thanh Long hay không, là chuyện không ai đoán trước được, lỡ như bọn họ thất bại, toàn bộ Thiên đình sẽ rơi vào thảm cảnh diệt vong, đến lúc đó kết cục của bọn họ sẽ còn thê thảm hơn cả khi phải đối mặt với tai họa Chư Thần Hoàng Hôn.
Vũ Thần(Thần Mưa) Huyền Minh lướt trên đám mây xanh, mắt nhìn về phía đông, sắc mặt bình thản như mặt hồ thu.
Đột nhiên, trong lòng Huyền Minh chợt rung động, cô ấy liền cúi đầu nhìn xuống hạ giới.
Phía dưới bỗng dưng có một cơn lốc xoáy cuồng phong cuồn cuộn, xuất phát từ Quy Khư rồi bay xuyên qua hàng ngàn đám mây tiến thẳng đến Thiên đình, ngay sau đó, Phong Thần hóa thành hình người, đứng hiên ngang trước mặt Vũ Thần.
“Cô đến rồi, chị em của ta.” Đáy mắt Huyền Minh lóe lên chút kinh ngạc rồi nói.
“Từ rất lâu về trước, hai chúng ta đã không còn là chị em nữa.” Phong Thập Bát lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, cô là người của Ma đạo, còn ta là người của Tiên đạo.” Nghe vậy, Huyền Minh hơi giật mình, im lặng hồi lâu rồi buồn bã nói.
"Hừ."
Phong Thập Bát hừ lạnh, không thèm đáp lời cô ấy.
Phong Thần và Vũ Thần sánh vai đứng cạnh nhau.
Phong Thần đang mặc bộ quần áo màu xanh lá cây rực rỡ, trông cô ấy rất sang trọng và quý phái, cô ấy từng là vị thần phóng khoáng, không chấp nhặt tiểu tiết nhất trong mắt chúng tiên tại Thiên đình.
Huyền Minh, Vũ Thần, lại trông khá dè dặt hơn so với Phong Thần, cô ấy mặc một bộ quần áo màu trắng ngà, tà áo bay phấp phới, như một nàng tiên nữ duyên dáng và thuần khiết.
Những người muốn cầu hôn cô ấy xếp hàng dài từ cửa phủ đến cổng Thiên đình, không chỉ những người trong tộc Vũ Thần, hầu hết tất cả các tinh quân, thậm chí đến cả Bắc Cực Tử Vi Cung tân nhiệm Tử Thần* Đế Quân cũng là một trong những người đến tận cửa cầu thân.
(*) Từ Thần (宸) trong mỹ hiệu mang ý nghĩa là "nơi ở của hoàng đế".
Tử Thần Đế Quân hoàn toàn kế thừa tính cách của Tử Vi Đế Quân, ông ấy là một người khiêm tốn và nhã nhặn, phong thái lịch lãm, còn có chút uy nghiêm của hoàng gia.
Sau khi biết Tử Thần Đế Quân có tình ý với Huyền Minh, gia tộc Vũ Thần vô cùng mừng rỡ.
Địa vị của tộc Vũ Thần ở Thiên đình không mấy vững chắc, cho dù có so với một tinh quân bình thường cũng thua kém khá nhiều, huống chi đây là Tử Vi Tinh Chủ, người được mệnh danh là quân chủ của chúng tiên.
Nếu Huyền Minh bằng lòng gả cho Tử Thần, địa vị của gia tộc Vũ nhất định sẽ được củng cố.
Tuy nhiên, Huyền Minh đã nhẹ nhàng từ chối.
Sau chuyện này, Huyền Minh đã bị cả gia tộc xa lánh, cô ấy không còn chịu trách nhiệm ban mưa bốn mùa cho hạ giới nữa, công đức tích được ở nhân gian cũng không liên quan gì đến cô ấy.
Hiện nay thiên đình đang phải đối mặt với tai họa diệt vong, tất cả các vị thần đều rơi vào tình cảnh vật vờ như ngọn đèn trước gió, đương nhiên, Vũ Thần Huyền Minh cũng mang theo thần khí nhằm chuẩn bị cho trận chiến chống lại Thanh Long.
Tuy nhiên, dù cô ấy cũng tham chiến, nhưng lại không xuất kích cùng người trong gia tộc, thấy rõ giữa cô ấy và người trong tộc vẫn tồn tại hiềm khích.
Về sau, tình hình càng trầm trọng hơn khi Huyền Minh nhất quyết từ chối gia nhập Tiên Đạo.
Cho dù toàn bộ gia tộc Vũ Thần đều lựa chọn trung thành với Thiên đình, thì Vũ Thần Huyền Minh vẫn một mực giữ thái độ xa lánh sự đời, sống đơn độc tách biệt với thế giới bên ngoài, không bao giờ chịu thừa nhận mình là người của Tiên đạo.
"Cô có mặt ở đây, tức là Ma Đạo Tổ Sư đã hóa giải tai kiếp Chu Tước, thành công phong ấn được Chu Tước rồi. Còn Tiên đạo, cô nghĩ Tiên đạo có cơ may sống sót qua kiếp nạn Thanh Long hay không?" Sau một hồi im lặng, Huyền Minh cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
"Ta không biết, ta cất công đến đây, là vì sợ cô sẽ ngu ngốc chạy theo rồi chết chung với bọn họ. Huyền Minh, ta nói cho cô biết, lỡ như Thanh Long thoát khỏi pháp trận Chu Thiên Tinh Đấu La, ta muốn cô ngay lập tức chạy thẳng đến Quy Khư để lánh nạn.” Phong Thập Bát thẳng thắn nói.
“Chẳng phải cô vừa nói chúng ta đã không còn là chị em thân thiết nữa, thì ta sống hay chết có liên quan gì đến cô sao?”
"Cô là sợi dây duy nhất ràng buộc ta với Thiên đình, nếu không vì lo cho cô, thì ta đã gia nhập Ma đạo, trở thành đệ tử Ma đạo từ ba ngàn năm trước rồi.”
"Ta những tưởng cô đã quên mình có một người chị em là ta.”
"Ta chỉ là giận cô ngày ấy nhất quyết không đồng ý theo ta phản lại Thiên đình, gia nhập Ma đạo thôi."
"Ồ, cô tưởng rằng ai cũng có gan làm liều như cô sao." Huyền Minh thở dài nói.
"Bây giờ cô nói mấy câu hèn nhát kiểu này. Sao năm đó cô lại dám thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của Tử Thần Đế Quân?”
Kể từ khi Phong Thần chuyển vào vào Quy Khư, cô ấy đã trực tiếp chấm dứt toàn bộ nhân quả với Phong tộc và Thiên đình, đồng thời cũng cắt đứt liên lạc với Huyền Minh.
Tuy nhiên, cô lại nắm rõ mọi chuyện liên quan đến Huyền Minh.
Thân là Cửu Thiên Phong Chủ, chỉ cần là chuyện mà cô ấy muốn biết, thì ngay cả bí mật kinh thiên động địa của Thiên đình, cũng không thoát khỏi tai mắt cô ấy.
"Gả cho ông ấy xong, thì ta buộc phải gia nhập Tiên đạo, như vậy chúng ta chỉ còn nước là kẻ thù không đội trời chung. Ta không đủ dũng khí trở thành đệ tử Ma đạo, nhưng ta nhất quyết sẽ không gia nhập Tiên đạo, rồi đối đầu một mất một còn với cô đâu.”
Nghe thế, ký ức xa xưa bỗng ùa về trong đầu Phong Chủ, đáy mắt cũng trở nên ưu sầu lạ thường.
Một lúc lâu sau, Phong Thập Bát mới nói: "Trước đây cô vẫn luôn hỏi mối duyên phận giữ ta và Ma Đạo Tổ Sư bắt đầu như thế nào. Bây giờ ta sẽ kể cho cô nghe, cũng xem như thỏa mãn tâm nguyện của cô.”
"Được."
Sau đó, Phong Thập Bát bắt đầu từ từ kể lại mối duyên của mình với Ma Đạo Tổ Sư.
Từ nhỏ, cô ấy đã là một cô bé rất bướng bỉnh, nhưng ngộ tính cao siêu của cô ấy luôn khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi, cô luôn có thể dễ dàng nắm bắt áo nghĩa thâm sâu khó hiểu của gió, điều mà người khác phải dùng cả đời cũng chưa chắc lĩnh ngộ được.
Cô ấy trưởng thành rất nhanh chóng, đầu óc sớm đã vượt xa những người bạn cùng trang lứa, đến mức ngay cả những thiên tài được Phong tộc công nhận cũng luôn phải nơm nóp lo sợ cô sẽ thay thế vị trí của họ.