Lúc này, thần quang của Thiên Đình Pháp Bộ bỗng sáng rực.
Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư đốt cháy thọ nguyên cuối cùng của mình hóa thành Pháp Tướng Vô Thượng, chân giẫm lên Huyền Vũ Linh Xà, mặc vào chiến giáp Bát Quái, cầm kiếm bay về phía Đông.
Dẫu biết rằng thọ nguyên của Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư chẳng còn bao nhiêu, nhưng bây giờ nhìn ngài ấy thiêu đốt toàn bộ tia thần hồn cuối cùng của mình, hai mắt Đắc Kiều công chúa rừng rực sáng, nắm chặt Huyền Thiên giáo trong tay đuổi theo sau.
Nhìn Đắc Kiều công chúa biến mất, Ngao Khanh và những Long Vương khác nhìn nhau, cuối cùng thở dài nói: "Xuất quân."
Theo lệnh của Ngao Khanh, ngàn vạn quân long tộc đều chuẩn bị nghênh chiến, đồng loạt bay lên trời.
Long tộc chỉnh đốn quân đội, chúng thần thiên giới đều cảm nhận được.
Thiên binh thiên tướng của binh bộ được phái đi, chúng thần pháp bộ cũng được phái đi. Thần minh lớn nhỏ ở Thiên Đình, dù là Nguyên Thần hay là Hợp Đạo, lúc này đều khoác lên chiến bào.
Hằng Nga tiên tử từ Quảng Hàn Cung bay tới Nam Thiên Môn, đích thân đánh trống trận cho chúng thần, thiên binh thiên tướng của Thiên Đình.
Tiếng trống trận vang khắp thiên giới. Mặc kệ là có thần vị hay không, thần minh khắp mọi nơi đều tập hợp lại, cùng nhau đứng lên.
Phong Thần, Vũ Sư, Du Dịch Linh Quan, Dực Thánh Thần Quân, Xích Cước Đại Tiên, Ngô Cương, Hữu Thánh Chân Quân, Vương Linh Quân, Tát Chân Nhân, Văn Xương Đế Quân… toàn bộ binh lính dưới trướng Tứ Ngự Huy đều cùng nhau xuất động, khí thế cuồn cuộn, chiến ý ngất trời.
Ngay cả Ngọc Nữ Tiên Tử của Cung Lăng Tiêu cũng mang theo ánh mắt kiên định.
...
"Ta sẽ theo họ ra trận." Phía trên mây xanh, Huyền Minh Vũ Sư trìu mến nhìn Phong Thập Bát nói.
"Không được." Phong Chủ từ chối.
"Cả đời ta từ trước tới nay chưa từng đưa ra lựa chọn như ngày hôm nay. Nếu cô không để ta chiến đấu vì Thiên Đình, ta sẽ hận cô cả đời."
"Thanh Long thần thú lợi hại như vậy, chỉ cần Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận xảy ra hỗn loạn, toàn bộ Thiên Đình sẽ bị hủy diệt. Ta không thể trơ mắt nhìn cô chết như vậy." Phong Chủ nắm chặt tay Huyền Minh nói.
"Cô biết mà, ta không sợ chết." Huyền Minh ngữ khí vẫn ôn hòa như vậy, trong mắt lại tràn đầy sự kiên quyết.
"Ta sợ. Ta sợ cô chết."
"Cô biết vì sao ta từ chối cùng cô gia nhập Ma đạo hay không?" Huyền Minh cười khổ nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì, chính trên khoảng trời xanh tươi này chúng ta đã cùng nhau trải qua những phút giây hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Trong gió có mây, trong mây có ta, mưa gió không rời, xiết bao hạnh phúc. Ta từ nhỏ đã là một người bi quan, bạn bè đều đặt cho ta biệt danh là 'kẻ mau nước mắt', thậm chí còn đùa rằng ta sẽ trở thành Vũ Sư giỏi nhất trong lịch sử, bởi vì chẳng cần dùng đến pháp thuật, chỉ riêng nước mắt của ta cũng đủ làm ngập cả Giang Nam của nhân gian."
Vừa nói, Huyền Minh không khỏi lại rơi nước mắt, nghẹn ngào cất lời: "Nhưng từ khi gặp cô, ta không còn khóc nữa. Dù là ở trước mặt hay là sau lưng mọi người, ta đều có thể kìm nén nỗi buồn và nước mắt, chỉ vì không muốn cô vì ta mà buồn bã. Cô là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ..."
"Sau khi biết cô gia nhập Ma đạo, ta đã khóc suốt đêm. Ta không buồn vì cô rời đi, ta chỉ buồn vì không thể rời đi cùng cô."
Phong Chủ cẩn thận lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Quy Khư tốt hơn cô nghĩ. Không phải nơi hoang dã như cô tưởng tượng."
"Đúng vậy. Sau đó ta thông suốt rồi. Quy Khư nếu không tốt, làm sao có thể giữ chân được ngọn gió tự do không bị ràng buộc? Chỉ là, sau này lúc ta cảm thấy hối hận, cô lại chưa từng quay về nhìn ta lấy một lần. Lúc đó ta đã nghĩ rằng cô đã cắt đứt nhân quả với Thiên Đình, có khi nào cũng sẽ quên ta đi. Kể từ khi cô rời đi ta vẫn luôn chờ đợi, đợi mãi cho tới bây giờ. Thật may, cuối cùng cô cũng đến rồi.”
"Ta đã tới rồi, vì sao cô còn không đồng ý đi cùng ta?" Phong Chủ hỏi.
"Ta đã phạm sai lầm khi không cùng cô gia nhập Ma đạo, hiện tại ta không muốn phạm sai lầm thứ hai." Huyền Minh lắc đầu nói.
"Cô không phải đệ tử Tiên đạo, không cần phải chết cùng họ."
"Không. Ta là đệ tử Tiên đạo. Thời khắc Tử Thần Đế Quân ngã xuống, ta đã biết điều đó."
Phong Chủ vẫn im lặng, không cố thuyết phục Huyền Minh thay đổi ý định nữa.
Có những quyết định không thể nào thay đổi được, giống như khoảnh khắc Lưu Phong Thiên Tôn hóa thành sao băng, giống như khi Thất Thải Minh Vương phóng ra thần quang bảy màu của mình.
Cả Thiên Đình lúc này đang tràn ngập đau buồn vì cái chết của Tử Thần Đế Quân, nỗi bi thương đã đem tín niệm của tất cả sinh linh trên Thiên giới hòa lại với nhau, trở thành một cỗ sức mạnh lây nhiễm vô hình.
Loan Phượng than khóc, Tiên Hạc rơi lệ.
Bất luận lúc trước bọn họ ở vùng đất Tiên Quốc này có từng chịu đựng tủi thân gì không, khoảnh khắc này đây, trái tim mọi người đều được kết nối với vạn vật, họ đều có chung một mong muốn, liều chết bảo vệ quê hương của mình!
Giống như đệ tử Ma đạo đã thề sẽ hi sinh để bảo vệ Quy Khư, tất cả sinh linh của Thiên giới đều sẽ nguyện đổ máu hi sinh để bảo vệ Thiên Đình.
Huyền Minh rời đi, Phong Chủ quay người trở về Quy Khư.
Trước khi tới đây Khương Tuyết Dương đã từng nói, một khi Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận bị phá vỡ, không chỉ Tiên đạo sẽ toàn lực tham gia trận chiến chống lại với đại nạn Thanh Long mà tất cả đệ tử Ma đạo cũng sẽ cùng tiến lên trời, giúp Tiên đạo vượt qua tai họa.
…
Vòng xoáy hỗn độn vẫn đang quay cuồng không ngừng. Một bên là Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận của Tiên đạo đang dần suy yếu, một bên là thần thú Thanh Long đang phẫn nộ gào thét.
Sau cùng, vòng xoáy hỗn độn bắt đầu ổn định lại, cuối cùng bị thời không làm dịu xuống, hoàn toàn biết mất.
Vòng xoáy hỗn độn biến mất, đồng nghĩa với cuộc chiến sắp bắt đầu.
Ngay lúc Thanh Long gầm lên, chuẩn bị xông vào Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận thì đột nhiên, một luồng thần niệm chấn động cực kì mạnh mẽ tới từ phía trên Cửu Thiên.
Ngay sau đó, ánh sáng ngũ sắc từ trên trời rơi xuống trận pháp, Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận vốn đã suy yếu đến mức cực hạn lại tỏa sáng rực rỡ.
Người ta nói vạn vật trên đời đều có ngũ hành, Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận cũng không phải ngoại lệ.
Thái Bạch Kim Tinh sáng lên đầu tiên, theo sau là Thần Tinh…
Thanh Long ngẩng đầu nhìn trời, thần niệm truyền âm phát ra âm thanh oai nghiêm: "Người đến là ai?"
"Chiến thần, Mộ Dung."