Nghe tôi nói như vậy, Nguyên Duệ có chút sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ thương xót vô bờ, nước mắt bất chợt giàn dụa như mưa.
“Vì sao tự dưng lại khóc rồi?” Tôi nhẹ nhàng giúp cô ấy lau đi mấy giọt lệ vương trên mặt.
“Tạ Lan, em muốn anh ghi nhớ, bất luận trận chiến này thắng hay bại, anh cũng không có tội gì, tất cả là do Vận Mệnh, anh đã cố gắng hết sức rồi, cho dù Đạo Tổ có sống lại cũng không thể nào làm tốt hơn anh.”
“Không, anh không bằng ngài ấy.” Tôi lắc đầu nói.
“Trong trái tim em, anh là người đàn ông xứng đáng để em yêu sâu đậm nhất trên thế giới này, thế nên cho dù em biết rất rõ rằng anh đã cưới Thùy Họa, lòng em vẫn không chút do dự mà yêu anh.” Nguyên Duệ xúc động bày tỏ với tôi.
“Anh nhớ khi xưa em từng nói, đợi em gỡ bỏ được mặt nạ sẽ chặt đứt nhân duyên giữa hai ta.”
“Anh biết rõ đó là lời em nói trong cơn tức giận, giờ lại còn đến làm xấu mặt em. Còn nói em nữa, anh với Tạ Lưu Vân đều không biết xấu hổ như nhau, khi ấy em còn cho rằng bản thân đã yêu nhầm người rồi.” Nghe tôi nhắc đến chuyện cũ, Nguyên Duệ lộ ra dáng vẻ thiếu nữ ngại ngùng.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tự em đã nghĩ thông suốt rồi, em không hề yêu nhầm người, đây vốn dĩ là câu chuyện tình chẳng có hồi hết. Những gì em có thể làm là chờ đợi, đợi anh hoàn toàn quên đi em, hoặc là em đem anh quên đi sạch sẽ.”
“May mắn thay, hai chúng ta ai cũng chẳng quên ai.” Tôi xúc động nói.
“Đúng vậy, nếu một trong hai chúng ta quên đi người kia, vậy thì làm sao có được duyên phận ngày hôm nay.” Nguyên Duệ nói.
“Phải rồi, có một chuyện anh vẫn luôn muốn hỏi em từ lâu rồi.” Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, khẽ ngửi làn hương vương trên mái tóc, nhẹ nhàng hỏi.
“Anh nói đi, giờ đây em đã là người của anh rồi, anh muốn hỏi gì, em đều nói cho anh biết.”
“Ngày đó chúng ta cùng nhau đi xem đá Tam Sinh, nhìn thấy hai ta có một đôi trai gái, lúc ấy trong lòng em cảm thấy thế nào?”
“Có thể không nói không?” Nguyên Duệ ngẩng mặt lên hỏi tôi.
“Không được, anh muốn nghe.”
“Không đâu, chuyện này quá xấu hổ, em không nói.” Nguyên Duệ chơi xấu không chịu nói.
“Đổi lại anh cũng nói cho em biết cảm giác của anh.”
“Uhm, vậy anh nói trước đi.”
“Cảm giác đầu tiên của anh là chuyện này thật hoang đường.”
Lời vừa dứt liền bị cô ấy véo một cái thật mạnh vào đùi, đôi mắt mở to giống như một con thú nhỏ đang tức giận.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ dễ thương này của Nguyên Duệ, không nhịn được vừa hôn mấy cái vừa nói: “Cảm giác đầu tiên là hoang đường, mà sau đó là, anh nguyện trao đi tất cả những gì mình có để đổi lấy cảnh tượng hoang đường này.”
“Nói sao mà dễ nghe, lẽ nào lúc đó anh không nghĩ đến Thùy Họa
“Có nghĩ đến mà, cùng lắm thì nghe cô ấy mài dao cả đêm, dù sao thì cô ấy cũng không thể giết chồng mình được…”
“Không biết xấu hổ, đàn ông đều là mấy kẻ không biết xấu hổ như vậy!” Nguyên Duệ bĩu môi nói móc.
“Đến lượt em nói rồi.”
“Này, cớ gì anh cứ bắt em phải nói ra kia chứ. Nếu không phải có một màn trên đá Tam Sinh kia, làm sao em có thể đợi anh suốt bao nhiêu năm như vậy. Hơn nữa sau này khi em dùng đạo Chiến Thần để suy luận liền phát hiện một chân tướng.”
“Là chuyện gì?”
“Nếu anh muốn lưu lại huyết mạch của mình, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Nguyên Duệ em mới có thể giúp anh.”
“Không hổ là Chiến Thần, ngay cả chuyện này cũng có thể suy luận được…” Tôi hậm hực nói.
“Kiêm Hà là ma thể, Thùy Họa lại mang cơ thể của âm linh, ngoài em ra, còn có ai khác có thể giúp anh sinh con đẻ cái nối dõi tông đường kia chứ?” Nguyên Duệ đắc ý nói.
……
“Nguyên Duệ, cảm ơn em.”
“Cảm ơn em chuyện gì?”
“Cảm ơn em đã trở thành mẹ của Tạ Mạt và Tạ Lãng.”
“Em cũng phải cảm ơn, cảm ơn bản thân mình đã là mẹ của hai đứa.”
Sau một nụ cười quen thuộc, tôi tiễn Nguyên Duệ rời khỏi Quy Khư.
Lần chia ly này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.
Quả thực ứng với câu thơ của người xưa: “Tương tư không biết ngày nào gặp, lúc ấy đêm ấy chan chứa tình.”