Nguyên Duệ không ở lại Quy Khư, sau khi tế bái anh linh trong điện, cô ấy liền khai mở Tiên Thiên Ngũ Hành Trận quay lại Thái Cổ Thần Giới.
Tứ Linh Thần Thú lúc này đã phong ấn được ba, chỉ có tình hình chiến đấu với Bạch Hổ ở phía Tây là chưa rõ.
Theo suy đoán trước đây của Nguyên Duệ, một khi Tứ Linh Thần Thú lần lượt bị phong ấn, Thiên Đạo nhất định sẽ có ý định với U Huỳnh Chúc Chiếu, vì vậy cô ấy bắt buộc phải quay lại Thần Giới để bảo vệ cho U Huỳnh.
Kỳ thực trong lòng tôi cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của Tạ Mạt, thế nhưng Thiên Đạo lúc nào cũng có thể ra tay với nhân gian, tôi bắt buộc phải ở lại nơi này để ứng phó.
Lúc rời đi, tôi đứng trên đỉnh núi Bất Châu nói lời tạm biệt với cô ấy.
Quy Khư về đêm lạnh như băng, đứng dưới ánh trăng nói ra những lời mà đêm qua còn chưa kịp nói, thốt ra những điều mà ban ngày còn ngại ngùng chưa kịp lên tiếng.
Tôi kể với Nguyên Duệ về việc bản thân đã từ bỏ sức mạnh Vận Mệnh, cũng như những thay đổi trong huyền quan của mình, cô ấy nói tôi đã làm rất đúng.
Nguyên Duệ hỏi tôi sau khi mất đi sức mạnh Vận Mệnh, nếu so sánh với trước đây thì mạnh hơn hay yếu đi, điều này khiến tôi rơi vào cơn trầm tư.
Sức mạnh Vận Mệnh đã từng cho tôi dũng khí vô bờ bến, cũng là chỗ dựa lớn nhất của tôi khi quyết chiến với Thiên Đạo. Thế nhưng sau khi tôi hiểu rõ bản chất của Vận Mệnh, trong lòng liền không cam tâm cứ như vậy trở thành nô lệ cho Vận Mệnh nữa.
Là người đều có số phận, cũng có lẽ số phận của tôi chính là trở thành đứa con của Vận Mệnh.
Phong ấn Chu Tước khiến huyền quan của tôi biến thành vùng đất chết. Tôi không muốn mất đi huyền quan của mình, vì vậy đã sử dụng sức mạnh Vận Mệnh còn sót lại để kết nối giữa hai thế giới.
Kể từ lần đầu tiên huyền quan được khai mở tôi đã biết huyền quan của mình so với người khác không giống nhau. Mặc dù bí ẩn về huyền quan vẫn chưa có lời giải, thế nhưng vào lúc huyền quan phải đối mặt với nguy cơ và tôi có khả năng sẽ mất đi nó, từ trong tiềm thức tôi muốn dùng sức mạnh Vận Mệnh của mình để đánh cược một trận.
Tôi cũng không biết mình có cược đúng hay không, chỉ biết rằng nếu không đặt trận này thì bản thân nhất định sẽ hối hận.
Bởi vì nếu không phá vỡ số phận của mình tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành người mà bản thân mong muốn, sẽ không thể trở thành con người thật của chính mình.
Hơn nữa, thay vì tin vào vận mệnh viển vông hão huyền, tôi càng tin tưởng bản thân hơn.
Tôi từng đọc được một câu trong sách: “Anh cầu xin thần minh, chứng tỏ anh tin tưởng năng lực của thần, nếu thần không giúp anh, chứng tỏ thần tin tưởng năng lực của anh.” Một đời này của tôi chưa từng tin tưởng vị thần nào, vì vậy khi đứng trước sự lựa chọn, tôi chọn tin tưởng vào chính mình.
“Nguyên Duệ, lúc anh đưa ra lựa chọn này đã không cân nhắc đến chúng sinh, anh chỉ suy xét bản thân mình, như vậy có phải rất ích kỷ hay không?”
“Tạ Lan, đây không phải là ích kỷ. Điều đầu tiên anh phải cân nhắc là sự tồn tại của bản thân mình, sau đó mới có thể quan tâm tới chúng sinh. Nếu như anh phủ định chính mình, vậy thì cả thế giới này trong mắt anh có ý nghĩa gì?”
Đúng vậy, nếu không tin tưởng bản thân, vậy thì ai mới có thể lọt vào trong mắt tôi kia chứ.
Phục Hy không quan tâm chúng sinh, nếu như tôi chấp nhận trở thành nô lệ của số phận, vậy thì chúng sinh đối với tôi mà nói còn ý nghĩa gì đây?
Giống như Nguyên Duệ trước mặt đây, bởi vì tôi chính là tôi, thế nên tối mới đặc biệt yêu thương cô ấy, muốn dành cả đời ở bên cạnh, bảo vệ cô ấy, cùng cô ấy nắm tay nhau đến khi già đi.
Nếu tôi không phải là tôi, Nguyên Duệ trong mắt tôi sẽ có vị trí như thế nào chứ?
“Ngay cả khi nguyên nhân khiến cho cuộc chiến chúng sinh chống Thiên Đạo thất bại là do anh, anh cũng sẽ không hối hận về quyết định ban đầu của mình. Nếu như đây là tội lỗi, vậy thì hãy để một mình anh gánh chịu tội lỗi ấy đi.”