Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1339 - Chương 1339: Số Phận Của Phong Chủ (2)

Chương 1339: Số Phận Của Phong Chủ (2) Chương 1339: Số Phận Của Phong Chủ (2)

Từ đó có thể thấy, cô ấy thực sự được truyền thừa thần cách của chính Phong Thần.

“Xem ra Phong Thần có lẽ đã sớm vẫn lạc rồi, nếu không Phong chủ cũng sẽ không có được cơ duyên ngưng tụ ra thần cách của ngài ấy.” Tôi nói.

“Chưa chắc đã như vậy, thay vào đó em càng tin tưởng, Phong chủ kỳ thực chính là Phong Thần đó.”

“Vì sao chứ?” Tôi hỏi.

“Thiên Đạo sẽ không chấp nhận sự tồn tại của quá nhiều vị tai to mặt lớn, Phong Thần nếu không chịu gia nhập dưới trướng Thiên Đạo, tất sẽ phải đối mặt với sự truy giết của ông ta, dưới tình huống như vậy, anh cảm thấy ngài ấy có thể chạy trốn đến nơi nào?”

"Nhân gian?”

“Không sai, nhân gian là nơi tránh nạn tốt nhất.”

Cuộc trò chuyện với Nguyên Duệ khiến tôi cảm khái muôn phần.

Cuối cùng hai chúng tôi cùng đi gặp Tuyết Dương, đem những suy luận này nói với cô ấy.

Tuyết Dương sau khi nghe xong im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi Nguyên Duệ một câu mà tôi không hề ngờ tới: “Chủ mẫu, nếu như Phong Chủ không chặt đứt được nhân quả mà số phận đã an bài vậy sẽ ra sao?”

“Chỉ khi chặt đứt được nhân quả của số phận mới có thể trở thành con người thực sự của chính mình, nếu như Phong chủ không dứt bỏ được, cô ấy sẽ không thể là Phong Thập Bát mà chỉ có thể là Phong Thần. Không những vậy, cho dù có chặt đứt được nhân quả, cũng còn phải xem bản thân cô ấy mong muốn trở thành ai.”

“Như vậy Phong Chủ liệu có trở lại không?” Tôi hỏi.

“Chuyện này còn phải xem chấp niệm của cô ấy một đời này có bao nhiêu sâu đậm, nếu như chấp niệm không sâu, cô ấy hoàn toàn có thể trở lại làm Phong Thần, dù sao Phong Thần mới chính thực sự là bản thân cô ấy.” Nguyên Duệ nói.

Đúng vậy, sở dĩ chúng ta lưu luyến cuộc sống trước khi ra đi là bởi vì trong lòng còn có chấp niệm.

Nếu chấp niệm chẳng còn, vậy thì sự tồn tại của ta còn có ý nghĩa gì?

Mặc dù Phong chủ thực sự có đủ tư cách làm một đệ tử của Ma đạo, về việc này không một ai có thể phù hợp hơn cô ấy.

Thế nhưng, liệu cô ấy còn quay lại hay không, trong lòng tôi cũng không nắm chắc.

Tuyết Dương cũng có suy nghĩ như vậy, là bởi vì Phong Chủ vốn chẳng nợ nần gì Ma đạo, ngược lại là Ma đạo nợ cô ấy rất nhiều.

Coi như cô ấy có nợ nhân quả với Ma Đạo Tổ Sư thì cũng đã hoàn trả sạch sẽ trong những trận chiến sinh tử trước đây của Ma đạo rồi.

“Không cần biết Phong Chủ lựa chọn như thế nào, Ma đạo vĩnh viễn là nhà của cô ấy.”

……

Vũ trụ hư không, nơi những tinh hà đã chết bị lãng quên.

Đuôi rồng của Thanh Long tức giận công kích, bị Phong Chủ và Huyền Minh đồng thời đánh đuổi rơi vào trong thời không hỗn loạn, Phong chủ vốn dĩ khó tránh khỏi tử kiếp, mắt thấy sắp bị một kích này của đuôi rồng đánh trúng, Huyền Minh Vũ Sư trong lòng đột nhiên tỉnh lại, vì Phong chủ mà chắn một chiêu đủ để khiến thần hồn bị xé nát.

Huyền Minh Vũ Sư vốn đã trọng thương nặng nề, ngay cả thân thể Tiên Thiên Quý Thủy cũng không cách nào chịu nổi đòn chí mạng này của Thanh Long.

Cơ thể tưởng chừng như còn nguyên vẹn, thần hồn kỳ thực đã bị long uy mang theo sức mạnh hủy diệt ghê gớm làm cho nát tan.

Sau khi cùng Phong chủ bước vào thời không hỗn loạn, thần hồn vốn dĩ đã tan vỡ liền bị không khí và gió mạnh trong trời đất xóa sổ hoàn toàn, ngay cả một sợi thần hồn cũng không hề lưu lại.

Hiện giờ người mà Phong chủ đang ôm trong lòng là thân xác của Huyền Minh, cô ấy sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Trên mặt Phong chủ không có biểu cảm gì, ôm chặt Huyền Minh lao đi như con thoi giữa vô vàn các ngôi sao chết.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Phong chủ dừng lại tại một ngôi sao có ánh sáng ảm đảm, vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt.

Lãnh địa của tử tinh vốn chẳng có lấy một tia sinh cơ, tinh tú không còn ánh sáng.

Mà ngôi sao này sở dĩ vẫn chưa hoàn toàn chết đi là bởi vì rất lâu rất lâu trước đó có một người đã lưu lại một ngọn gió phục sinh ở nơi này.

Chính ngọn gió kia đã giúp cho ngôi sao mờ nhạt yếu ớt này dù đã trải qua hàng nghìn vạn năm vẫn chưa từng bị dập tắt.

Nơi đây vốn chính là vương tọa của Phong Thần xưa kia. Sau khi bị Thiên Đạo đá khỏi ngôi vương, trải qua vô số nghìn năm sau, Phong Thần lại một lần nữa trở lại vương tọa của mình.

Ánh sáng héo hắt, mặt đất im lặng.

Phong chủ ngồi trên vương tọa, ngắm nhìn đôi má của Huyền Minh, vẻ mặt tràn đầy bi thương.

“Huyền Minh, nơi này chính là quê hương của ta, là cố quốc của ta.”

“Ánh sao còn chưa tắt, nhưng trái tim ta đã tan nát rồi, không còn cô trên đời này, ta cũng chẳng muốn nhìn bất kỳ thứ gì.”

“Ta chẳng nợ Ma đạo điều gì, cũng không có nợ nhân quả tại nhân gian. Từ giờ trở đi, ta sẽ ở lại nơi này bầu bạn với cô, mãi cho đến tận cùng thời gian…”

Bình Luận (0)
Comment