Sau cái chết của Yến Tháp, Hi Hòa bị chôn vùi trong bi thương và cô độc.
Cũng chính lúc này Hi Hòa mới nhận ra số mệnh kiếp trước và kiếp này của mình, đồng thời nhận ra cô đã bỏ lỡ một mối tình nhuốm máu.
Giống như trong Long Phượng Đại Kiếp, tổ tiên của Nguyên Phượng đã ghi nhớ Thủy Kỳ Lân đã liều mạng vì cô.
Tình yêu giữa A Lê và Ngạo Phong là sự tươi mới đẹp đẽ. Mà tình yêu giữa Yến Tháp và Hi Hòa, là sự nuối tiếc chảy trong dòng máu.
Sau khi Yến Tháp sống lại, Hi Hòa quyết định bày tỏ tình cảm của mình, bù đắp sự nuối tiếc này.
Nhưng bản tính cô nhút nhát, không thể nói những lời ái muội khi hai người ở riêng với nhau. Yến Tháp cũng là một tên không hiểu phong tình, không hiểu được những tâm tư dục cự còn nghênh của thiếu nữ.
May là, họ đều là những người dễ thỏa mãn, một cái nhìn dịu dàng trao nhau, đã trở thành chủ đề tình yêu của họ.
Mãi cho tới thời điểm này, khi cả hai đang đối mặt với cái chết, Hi Hòa mới nhớ ra họ đã bỏ lỡ quá nhiều, dù dùng cả đời cũng không thể nào bù đắp.
Nụ hôn say đắm, máu tươi hòa lẫn.
Dường như muốn bù đắp tất cả những tiếc nuối đã thiếu sót ở kiếm trước. Nhưng điều này không thực hiện tiếp được nữa. Tinh Tú Tà Linh đang tràn tới đỉnh núi.
Dù thế nào đi nữa, họ cũng không thể để Bạch Hổ có được Khai Thiên Tịch Địa của mình. Trong trường hợp này, họ chỉ còn một cách.
Vứt bỏ thân xác, vứt bỏ linh hồn, ngay cả ý chí cũng sẽ hủy diệt.
Từ nay về sau, trên trời dưới đất, không còn Nguyên Phượng hay Thùy Kỳ Lân nữa. Tất cả truyền thuyết về họ, chỉ có thể trở thành truyền thuyết…
Đối mặt với Tinh Tú Tà Linh đang điên cuồng gào thét lao tới, Yến Tháp và Hi Hòa đồng thời đứng dậy.
Kiếm thuật của Thủy Kỳ Lân rất mạnh mẽ, thanh kiếm dính máu của Kỳ Lân đang bốc cháy.
Hi Hòa không có vũ khí, tay áo Lưu Vân Thủy chính là vũ khí lợi hại nhất của cô, lúc khiêu vũ có thể đốt cháy cả linh hồn.
"Người không thể chết trước ta."
"Vì ta mà sống."
Hai người nói gần như cùng một lúc, lời nói cùng một ý nghĩ.
"Thiên đường bên trai, Ma đạo hướng phải. Giết!"
"Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng! Giết!"
…
Việc giết chóc có rất nhiều cách, và cách chiến đấu dũng cảm nhất của phàm nhân chính là chiến đấu tới chết.
Và với những sinh vật có sức mạnh linh hồn mạnh mẽ, việc từ bỏ thân thể của họ không là gì cả. Thậm chí từ tự hủy huyền quan, tự hủy nguyên thần với họ cũng không là gì.
Nếu như chọn cách hủy diệt và không hề rời bỏ ý chí của mình, ai có thể chống lại một người như vậy?
Yến Tháp và Hi Hòa từ bỏ mọi phòng thủ không cần thiết, để nanh vuốt của Tinh Tú Tà Linh xét nát cơ thể họ, đồng thời để máu chảy khắp Thánh Ma Sơn cho tới khi máu chảy tới khô cạn và xương cốt cũng thành tro tàn.
Không biết đã giết được bao nhiêu tà linh, sau khi mất đi thân xác, linh hồn của Yến Tháp và Hi Hòa vẫn sát cánh chiến đấu không hề tiếc nuối.
Đốt cháy linh hồn, chính là nguồn sức mạnh chiến đấu của họ.
Linh hồn từng chút bị dập tắt, hư ảnh linh hồn của Yến Tháp và Hi Hòa cũng ngày càng ảm đạm.
Một khi hư ảnh hoàn toàn biến mất, đó sẽ là cái chết của họ.
Cuối cùng, vào giây phút cuối cùng khi hư ảnh hoàn toàn biến mất, hai người lao về phía nhau.
Thân xác chết, linh hồn diệt.
Chỉ còn lại hai huyền quan còn nguyên vẹn, đó là chiến lực cuối cùng của họ.
Huyền quan của Nguyên Phượng tổ sư là cả biển Liệt Diễm, mà huyền quan của Thùy Kỳ Lân là biển máu. Hai người dùng thần niệm cuối cùng ôm lấy nhau, hai huyền quan bắt đầu hợp nhất.
Biển lửa cùng biển máu hòa vào nhau, hình ảnh phản chiếu cuối cùng của Yến Tháp và Hi Hòa hợp nhất.
Tinh Tú Tà Linh dường như cảm nhận được nguy cơ đang đến gần, ngay cả thần thú Bạch Hổ cũng cảm nhận được mối nguy hiểm.
Thánh Ma Sơn bắt đầu rung chuyển. Ngạo Phong đang ngủ say gầm lên.
"KHÔNG!"
Nhưng vào lúc này, ai có thể đảo ngược được kết cục, cho Yến Tháp và Hi Hòa một cơ hội sống sót?
Cho dù vận mệnh và thiên đạo có cùng hành động, e rằng cũng không bao giờ thay đổi được điều này.
Biển máu tan ra, biển lửa giáng xuống.
Máu ở Thánh Ma Sơn bay lên trời, thiêu đốt dữ dội.
Tinh Tú Tà Linh vô tận lúc này mới nghĩ tới vội vàng chạy trốn, nhưng sự hủy diệt đã tới. Ngọn lửa mang ánh sáng thuần khiết nhất định sẽ tiêu diệt âm linh, trong khi biển máu Kỳ Lân sẽ chôn vùi mọi thứ.
Yến Tháp và Hi Hòa đã sử dụng sức mạnh của cả hai huyền quan để thiêu đốt đại quân Tinh Tú Tà Linh mạnh nhất của thần thú Bạch Hổ.
…
Quy Khư, Bất Chu Sơn.
Trong Anh Linh Điện, vô số bia Anh Linh đang cộng hưởng với nhau, toàn bộ sảnh điện Anh Linh đều đang rung chuyển.
Không có cờ Chiêu hồn, tôi không còn cảm nhận được vận mệnh của Ma đạo nữa.
Nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng, Bất Chu Sơn đang nghiêng về phía đông nam.
Bất Chu Sơn có hình dáng như thanh trường kiếm, kiếm chỉ thiên đạo. Khi núi nghiêng dần, trường kiếm mất đi lưỡi kiếm, Ma đạo cũng mất đi vận mệnh mạnh mẽ.
Ngay cả khi tôi bị giết một cách tàn bạo ở huyền quan Chu Tước, Bất Chu Sơn cũng không có dấu hiệu như vậy.
"Giang Tường. Xảy ra chuyện gì rồi?" Lưu Phong Sương hỏi.
Giang Tuyết Dương còn chưa mở miệng, nước mắt đã ướt đẫm gò má, mái tóc hoa râm đều biến thành tuyết trắng.
Tôi chưa từng thấy Tuyết Dương rơi nước mắt trước mặt người khác, đặc biệt là vào những dịp tụ họp của các chiến tướng Ma đạo.
Khi Thùy Họa trở về Thái Cổ Minh Giới, Ma đạo đã mất đi sức mạnh Sát Phá Lang Tam Phương Tứ Chính, chỉ còn Nguyên Phượng Tổ Long Thủy Kỳ Lân đang nỗ lực chống đỡ bên ngoài.
Nhưng bây giờ, Giang Tuyết Dương lại nói trước mặt mọi người, Ma đạo không còn sự chống đỡ ở bên ngoài.
Vừa nghe được lời này, A Lê phun ra ngụm máu ngay tại chỗ, sau đó bay về bầu trời phía tây. Động tác của A Lê cực kỳ nhanh, khi cô sắp rời khỏi Quy Khư, một bàn tay to đen nhánh từ trên không đột ngột vươn tay nắm lấy tay cô.
Cùng lúc đó, màn đêm vô tận khóa chặt toàn bộ Quy Khư.
Đã biết từ trước rằng thiên đạo luôn theo dõi chặt chẽ hành động của Quy Khư, nhưng không nghĩ tới lại đột ngột ra tay vào lúc này.
"Khi màn đêm buông xuống, tất cả đều là người của thiên đạo." Một giọng nói xa xa vang lên.
"Ngươi là ai?" Tôi hỏi.
"Vĩnh Dạ Quân. Con của trời."