Phía tây Nhân gian, Bạch Hổ giới.
Trên đỉnh núi Thánh Ma, Yến Tháp cùng Hi Hòa thân tử hồn tiêu, huyền quan hợp nhất lại, dùng máu tươi và liệt diễm đốt cháy ngàn vạn đại quân Sát Linh mà thần thú Bạch Hổ trông mong nhiều nhất.
Bạch Hổ vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì được.
Ý đồ muốn đoạt được ý chí của tam đại Hỗn Độn Thần Thú và giành lấy công lao sáng tạo thế giới, nhưng lại không bao giờ ngờ rằng Nguyên Phượng cùng Thủy Kỳ Lân lại quyết đoán như vậy.
Thà rằng từ bỏ thân xác, hủy diệt thần hồn, thậm chí còn tự nổ cả huyền quan.
Cát bụi lại về với cát bụi.
Trên trời dưới đất sẽ không còn Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân nữa, thần thú Bạch Hổ ắt cũng không đạt được thứ gì.
Vào giờ phút này, ở Bạch Hổ giới chỉ còn sót lại một núi Thánh Ma, trong núi Thánh Ma còn lưu lại tàn hồn và ý chí của Ngạo Phong.
Thần thú Bạch Hổ hóa thành một người đàn ông mặc đồ trắng, đi về phía núi Thánh Ma.
Nếu đã không có được ý chí của Nguyên Phượng cùng Thủy Kỳ Lân, Bạch Hổ chỉ có thể ra tay từ núi Thánh Ma.
Ngạo Phong nuốt chửng ma chủng là đọa lạc thành ma, sau khi trải qua các trận sát phạt trong hư không, cậu đã bị rễ ma tính ăn sâu. Nếu Ngạo Phong có thể luyện hóa để bản thân sử dụng, dung hợp ma ý cùng sát khí, thần thú Bạch Hổ sẽ sở hữu một chiến thú trước nay chưa từng có. Hơn nữa, con chiến thú này còn mang trong mình dòng máu của Tổ Long, trời sinh đã có thể áp chế bách thú xưng vương.
Trong số tứ linh thần thú, Huyền Vũ, Chu Tước và Thanh Long đều đã bị phong ấn, trấn thiên đại thần chỉ còn lại mỗi Bạch Hổ, vì vậy Bạch Hổ rất hy vọng có thể giữ được Ngạo Phong.
Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân đã chết, ý chí của họ đã tiêu tan, cho dù nó có thành công chiếm được công lao sáng thế của Tổ Long thì cũng không có tác dụng gì nhiều, ngược lại, không bằng thu phục Ngạo Phong để sử dụng cho riêng mình.
"Nếu ngươi thần phục ta, toàn bộ sát khí có trong Bạch Hổ giới đều sẽ thuộc về ngươi, ngươi sẽ trở thành Sát Khí Ma Long mạnh nhất dưới bầu trời này, thêm nữa ngươi sẽ có được sự trường sinh trong quốc đô Thiên đạo." Thần thú Bạch Hổ y quan đẹp đẽ và trưng ra cám dỗ mê người nhất.
Cái chết của Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân đã đánh thức linh hồn đang ngủ say của Ngạo Phong, nên cậu ấy mới nghe thấy lời của Bạch Hổ.
"Nếu như ta không đồng ý thì sao?" Ngạo Phong yếu ớt đáp lại.
"Nếu ngươi không đồng ý, vậy núi Thánh Ma cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, ngươi sẽ giống như Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân vậy, biến mất giữa thế gian không lưu lại một tia linh thần niệm nào."
Ngạo Phong im lặng không trả lời, nghĩ về A Lê.
"Ta biết đệ tử Ma đạo các ngươi coi trọng tình cảm nhất, trong lòng ngươi nhất định có một người không thể nào quên được, không chừng cô ta đang ngày đêm mong chờ ngươi bình an trở về ở Quy Khư đấy. Nếu như cô ta biết ngươi đã chết rồi, không bao giờ quay lại được nữa, không biết nàng sẽ đau lòng đến mức nào.”
Thần thú Bạch Hổ mặc dù bản tính hung tàn và máu chiến, nhưng tâm tư của nó lại vô cùng xảo quyệt, chỉ bằng một lời nói đã đánh trúng điểm yếu của Ngạo Phong.
Trong trận chiến Quy Khư, Ngạo Phong hóa thành một tòa núi trấn ở phía nam núi Không Tang. Từ đó về sau, mỗi đêm đều có một vầng trăng sáng treo trên bầu trời Quy Khư.
A Lê đứng trên đỉnh núi, bóng tối dưới ánh trăng khắc sâu vào lòng Ngạo Phong.
Ngạo Phong khi đó đã thề trong lòng rằng nếu có cơ hội tái sinh, cậu sẽ không bao giờ để A Lê khóc vì mình nữa. Cậu thà chết cùng với A Lê, giống như Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân vậy, còn hơn để A Lê sống một mình trong sự đau khổ, bi thương.
Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng, không chỉ tượng trưng có cái chết oanh liệt, lưu danh thiên cổ mà còn ám chỉ việc dù họ có chết bao nhiêu năm đi chăng nữa, thì cũng sẽ có người nhớ đến tên tuổi của họ.
Ngạo Phong thà rằng A Lê quên đi cậu ấy, nhưng cậu ấy biết rằng, chỉ cần bầu trời còn trăng sáng, thì cậu vẫn sẽ luôn ở trong trái tim A Lê.
Đôi khi cái chết lại là một cách giải thoát, nhưng những người còn sống lại định sẵn không thể giải thoát.
Lời nói của Bạch Hổ khiến Ngạo Phong do dự không thôi, cậu muốn sống, không phải vì bản thân mà vì A Lê.
Thế nhưng, cái giá của sự sống lại là phản bội lại Ma đạo.
Sau khi dung hợp sát khí, tâm trí của cậu sẽ không còn do cậu khống chế nữa, cậu sẽ trở thành kẻ thù của Ma đạo, cậu của dáng vẻ này chắc chắn sẽ khiến A Lê vô cùng thất vọng.
Cậu nên khiến cô ấy thất vọng hay nên khiến cô ấy vì cậu mà thương tâm cả đời đây?
"Thời gian của ngươi không nhiều, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng đưa ra quyết định." Thần thú Bạch Hổ hối thú.
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục." Ngạo Phong kiên định trả lời.
Câu trả lời của Ngạo Phong hiển nhiên vượt quá sự mong đợi của thần thú Bạch Hổ, nó im lặng một lúc rồi hỏi: "Sao thế, lẽ nào ngươi không muốn ở bên người mình yêu mãi mãi sao, dù cô ấy có tội nghiệt đầy mình đến đâu, Thiên đạo cũng sẽ xã miễn cho cô ấy, các ngươi sẽ cùng nhau trường sinh ở quốc đô Thiên đạo.”
Lời nói của thần thú Bạch Hổ khiến Ngạo Phong trong lòng sinh ra một chút ảo tưởng, nhưng rất nhanh đã bị cậu ấy xóa sạch khỏi đầu.
Bởi vì Thiên đường ở bên trái, Ma đạo ở bên phải.
"Đệ tử Ma đạo không bao giờ ghen tị với Thiên đạo, ngay cả khi bọn ta có rơi vào địa ngục vĩnh cửu." Ngạo Phong đáp lời.
“Ngươi cư nhiên không sợ chết, vậy ngươi không sợ sau khi ngươi chết cô ta sẽ đau lòng một đời sao?” Thần thú Bạch Hổ sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
"Ta đương nhiên không muốn cô ấy vì ta mà đau lòng, nhưng ta càng sợ cô sẽ thương tiếc cả đời hơn là chết tâm. Nếu ta không còn là đệ tử Ma đạo, mới thật sự làm cô ấy đau lòng."
"Ngạo Phong, nếu ngươi đã ngoan cố như vậy, vậy để ta nuốt chửng long hồn của ngươi, biến nó thành năng lượng vô tận để đền bù cho việc các ngươi xâm phạm Bạch Hổ giới."
Nói xong, thần thú Bạch Hổ đột nhiên hóa thành thú thể, một con hổ trắng như tuyết xuất hiện, đứng trước núi Thánh Ma.
Gầm! Gầm! Gầm!
Thần thú Bạch Hổ gầm lên ba tiếng liên tiếp, đất đá từ núi Thánh Ma lăn xuống lông lốc, khiến ngọn núi rung chuyển dữ dội.
Thần hồn của Ngạo Phong ẩn giấu bên trong núi Thánh Ma, nếu muốn nuốt chửng thần hồn của cậu ấy, trước tiên phải ép thần hồn của Ngạo Phong ra ngoài.
Với ba tiếng hổ gầm, thần hồn của Ngạo Phong buộc phải rời khỏi núi Thánh Ma và lơ lửng trong không trung.
Ngay sau đó, Bạch Hổ lao về phía bóng hình hư ảo của thần hồn của Ngạo Phong, định xé nát cậu thành từng mảnh rồi nuốt chửng lấy, hấp thụ sức mạnh ý chí của Ngạo Phong.
Đúng vào lúc này, toàn bộ Bạch Hổ giới đột nhiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Một cỗ ý chí thần niệm lớn mạnh, kèm theo sát ý chưa từng có xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, lao đến từ phía đông.
Sát ý đến từ một thanh đao, thần thú Bạch Hổ cảm nhận được sức mạnh hủy diệt từ thanh đao đó có thể xé toạc toàn bộ Bạch Hổ giới.
Sự nghi ngờ cùng cảnh giác của nó tăng lên cao, không còn quan tâm đến việc nuốt chửng thần hồn Ngạo Phong nữa mà tập trung tinh thần, cảnh giác nhìn về phía đông.
Kẻ đến là một người phụ nữ mặc đồ đen, cùng với đó là một luồng đao quang đầy sát khí.
Đao quang chém xuyên qua khoảng không và xé toạc màn sương hỗn độn.
Trong khoảnh khắc người phụ nữ đồ đen xuất hiện, Bạch Hổ chợt nhớ tới một truyền thuyết, truyền thuyết về Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn của Ma đạo.