Truyền thuyết kể rằng Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn Ma đạo đã tạo ra một bộ kiếm pháp vô song cái thế, tên là Thiên Địa Giao Tranh m Dương Lưỡng Đoạn.
Với bộ đao pháp này, đã đánh bại vô số kẻ thù mạnh mẽ trong đời.
Thậm chí trong Đạo Tàng còn để lại bình luận, gọi bà ấy là Đệ Nhất Sát Thần trong trận chiến phong thần trước đây. Sau cái chết của Ma Đạo Tổ Sư, Phá Quân xách đao đi xuống m Ty, dùng một chiêu Quy Nguyên Tịch Tà chém đôi dòng sông Vong Xuyên.
Tất nhiên, những truyền thuyết này không có gì đáng nhắc tới trước mặt Bạch Hổ hùng mạnh này. Sức mạnh do Tứ Linh Trấn Thiên điều khiển vượt xa phạm vi hiểu biết của Đạo Tàng, đừng nói là Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn, ngay cả Ma Đạo Tổ Sư năm đó cũng trong mắt bọn chúng thì cũng chẳng khắc sâu bọ là bao.
Trước khi lần này đến Nhân gian, thần thú Bạch Hổ đã đánh giá, nghiên cứu chi tiết chiến lực ở Nhân gian, dù là Ma đạo, Nhân đạo, Tiên đạo hay là m Ty, lực chiến đều trong sự kiểm soát của nó.
Người phụ nữ trước mặt nó lại đến từ đâu?
Ngoài ra, tại sao thanh đao trong tay cô ấy lại có sát tính cao như vậy?
Sau khi suy nghĩ một lúc, thần thú Bạch Hổ đã đoán được danh tính của người phụ nữ này.
"Nhân tộc, ngươi chính là người thủ hộ Nhân tộc, Tạ Uẩn?" Thần thú Bạch Hổ lên tiếng hỏi.
“Sai rồi.” Tạ Uẩn trả lời.
"Ngươi chính là Tạ Uẩn." Bạch Hổ lần nữa khẳng định.
"Ta là Tạ Uẩn, nhưng thân phận của ta hôm nay không phải là người bảo vệ Nhân tộc.”
“Nếu không phải là người bảo vệ Nhân tộc thì là gì?”
"Đệ tử Ma đạo."
Tạ Uẩn vừa nói vừa chậm rãi đi đến trước mặt Ngạo Phong, truyền một luồng sinh mệnh của rồng đỏ vào bóng ảnh thần hồn của cậu ấy.
Long nguyên sinh mệnh được Côn trao cho Nhân tộc, nhưng Tạ Uẩn đã không chút ngần ngại mà trao tất cả cho Ngạo Phong.
Sau khi được truyền sinh mệnh từ long nguyên, thần hồn vốn đã bị tách mảnh của Ngạo Phong ngay lập tức được phục hồi, cả linh thức cũng vậy.
Sau đó Tạ Uẩn nhìn cũng không nhìn thần thú Bạch Hổ, nhìn Ngạo Phong hỏi: "Ngạo Phong, Nguyên Phượng Tổ Sư ở đâu, cả Thủy Kỳ Lân nữa?"
"Cơ thể của họ đã bị sát linh nuốt chửng, thần hồn của họ cũng bị diệt rồi, hai cỗ huyền quan va chạm, biến thành huyết hỏa cùng lửa, thiêu rụi đại quân sát linh của thần thú Bạch Hổ." Giọng điệu của Ngạo Phong vô cùng bi tráng nhưng cũng tràn ngập nỗi buồn, lại vô cùng tự hào.
Tạ Uẩn sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia thống khổ đau xót, sau đó cố gắng điều giọng bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Ý chí của bọn họ thì sao?”
"Ý chí cũng đã tiêu tán vào đất trời, nhưng núi Thánh Ma đã hấp thụ được một phần."
Tử hậu hà sở ký, Thác thể đồng sơn a*.
(*Sau khi chết còn có thể đi đâu về đâu, đành gửi thân xác nào vào non nước.)
Ý chí của Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân lẽ ra đã phải tiêu tán giữa trời đất, nhưng trong phần máu tươi còn sót lại trên đỉnh núi Thánh Ma vẫn sót lại một ít ý chí yếu ớt.
Máu Kỳ Lân và máu Phượng Hoàng thấm vào trong núi Thánh Ma, ý chí dung hợp với núi Thánh Ma rồi được bảo tồn lại.
"Bây giờ ta sẽ mở huyệt Thần Đình, đem ngươi cùng với núi Thánh Ma hút vào bên trong, đợi ngươi trùng tụ long thể, sau đó ta sẽ thả ngươi ra."
"Không được, Tạ thủ hộ, ta muốn ở lại cùng ngươi thu phục Bạch Hổ." Ngạo Phong nói.
"Không cần, trận chiến tiếp theo đây, ngươi không được can thiệp. Cho dù Đạo Tổ của chúng ta có đến, thì cũng không thể nhúng tay vào."
"Tại sao?" Ngạo Phong hỏi.
“Bởi vì ta dự định chỉ xuất một chiêu thức, vả lại một đao này tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn thấy, cũng không ai có thể nhìn thấy được.”
Nói xong, Tạ Uẩn trực tiếp mở ra huyệt Thần Đình.
Ngay khi huyệt Thần Đình của Tạ Uẩn vừa mở ra, Ngạo Phong lập tức cảm nhận được một sức hấp dẫn to lớn và không thể cưỡng lại được.
Ngay sau đó, cậu ấy cùng núi Thánh Ma bị hút vào dòng thời không hỗn loạn, năm giác quan trong thoáng chốc hỗn loạn, Ngạo Phong phát hiện mình đang ở một thế giới cực kỳ quen thuộc.
Mọi thứ ở đây đều giống với Quy Khư, ngoại trừ việc không có núi Bất Chu.
Nhìn thấy điều này, Ngạo Phong trong lòng vô cùng thắc mắc. Cậu ấy nghĩ kiểu gì cũng không hiểu được, tại sao huyền quan của Tạ Uẩn lại là thế giới nhỏ Quy Khư chứ.
Ngay khi Ngạo Phong đang thắc mắc, núi Thánh Ma đã hạ cánh xuống nơi ban đầu vốn thuộc về núi Bất Chu.
Mặt đất bên trong huyền quan rung chuyển dữ dội, khói bụi khắp nơi, nước biển tứ phía dâng trào tạo thành những đợt sóng lớn.
Lúc này, Ngạo Phong xuất hiện ảo tưởng, tựa thể núi Thánh Ma đã thế chỗ cho núi Bất Chu.
Sau khi núi Thánh Ma yên vị đáp đất, giọng nói của Tạ Uẩn truyền đi bên trong huyền quan.
"Ngạo Phong, ma ý trong núi Thánh Ma ngươi có thể dùng nó để trùng tụ long thể, nhưng ta e rằng ngọn núi này sẽ phải ở lại đây mãi mãi rồi. Ý chí của Yến Tháp và Hi Hòa đều ở trong núi Thánh Ma, từ nay trở đi, ngọn núi này sẽ là ngọn núi thánh của Ma đạo chúng ta!”
Sau khi nghe được lời này của Tạ Uẩn, Ngạo Phong vốn còn đang rối rắm chợt bừng tỉnh, trong lòng đã có câu trả lời.
…
Bên ngoài huyền quan, ánh mắt Tạ Uẩn dán chặt vào thần thú Bạch Hổ.
Kể từ khi Tạ Uẩn hiện thân và mở Thần Đình để thu Ngạo Phong cùng núi Thánh Ma vào, thần thú Bạch Hổ vẫn luôn âm thầm theo dõi nhưng chưa hề phát động đòn đột kích nào.
Không phải là nó không muốn đục nước béo cò, mà là mỗi khi nó muốn ngưng tụ sát ý, đáy lòng nó đều sẽ ớn lạnh một đợt vì ánh đao trong tay Tạ Uẩn.
Điều này khiến nó vô cùng ủ rũ cũng vô cùng phẫn nộ.
Nơi đây là Bạch Hổ giới, có thể ở trong thế giới của nó xưng vương xưng bá như vậy, tuyệt đối là đại địch sinh tử của nó. Trước khi nắm rõ con át chủ bài của kẻ thù, nó tuyệt đối không được hành động hấp tấp.
Nhìn chằm chằm Bạch Hồ một hồi, Tạ Uẩn thở dài một hơi.
"Tại sao lại than ngắn thở dài?" Thần thú Bạch Hổ hỏi.
"Nếu Nguyên Phượng và Thủy Kỳ Lân không chết, ta sẽ không giết ngươi, cùng lắm chỉ phong ấn thần hồn của ngươi, đáng tiếc ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi."
"Ngươi giết được ta sao?"
"Giết ngươi, ta chỉ cần chém một đao."
“Ta không tin có người có thể giết ta chỉ bằng một đao, cho dù Thái Sơ Tử Thần đích thân ra tay, thì cũng không thể một đao giết được ta.”
"Xét về sức mạnh, ta tất nhiên không bằng Thái Sơ Tử Thần. Tuy nhiên, một đao này của ta, ngươi quả thực không thể tiếp được.”
"Tại sao?"
"Bởi vì nơi đây là Nhân gian.”
Thiên đạo có phán quyết ngày tận thế, thì Nhân gian cũng có phán quyết của chính nghĩa.
Tạ Uẩn trong lúc canh giữ Thủy Hoàng Lăng, sau khi hoàn toàn hấp thụ và luyện hóa ý nghĩa thâm sâu của chiêu đao Thiên Địa Giao Tranh m Dương Lưỡng Đoạn, với tư cách là Người bảo vệ Nhân tộc, cô đã kết hợp với tư tưởng thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà lĩnh ngộ được đao pháp cuối cùng.
"Thiên Địa Chi Gian Hữu Nhân Tồn, Chính Nghĩa Tài Quyết!”
(*Giữa đất trời còn có người sống, phán quyết chính nghĩa)
Sau khi hét lớn lời sấm ngữ này, Tạ Uẩn tung một đao chém về phía thần thú Bạch Hổ.