Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1352 - Chương 1352: Chặt Đứt Thời Quang (1)

Chương 1352: Chặt Đứt Thời Quang (1) Chương 1352: Chặt Đứt Thời Quang (1)

Tạ Uẩn nói, cô ấy sẽ chỉ xuất một chiêu.

Mà chiêu này tuyệt đối không thể để người ta nhìn thấy, cũng không một ai có thể nhìn thấy.

Thiên Đạo có ngày phán xét tận thế, nhân gian cũng có phán quyết chính nghĩa.

Hai cái tên tuy khác nhau thế nhưng lại có chung một hậu quả, đó là hủy diệt tất cả.

Một đao này Tạ Uẩn chém ra, sấm sét vọng khắp chín tầng trời, cửu địa cũng rền vang.

Chư thần trên Thiên Đình đều kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Trên đài Quan Tinh, Tử Dục tay cầm thanh kiếm Ngàn Vạn Tinh Quang, dùng mệnh bàn Tử Vi Tinh để dò xét, kết quả trước khi tinh bàn được hoàn tất, tử vi tinh đẩu đã hỗn loạn.

Tiếp đó, ánh sao vô tận bị sức mạnh ngũ hành trong đêm tối ảnh hưởng, chảy về phía Tây nhân gian.

m Ty cũng chìm trong cảnh hỗn loạn.

Sau khi Châu Khất chết đi, mặc dù m Ty đã ổn định được loạn cục nhưng khí số cũng giảm sút vô cùng.

Ngay cả khi có Hắc Long trấn ngục, lại thu được một Huyền Vũ khiến mười tám tầng địa ngục phải kinh sợ, khí số của m Ty vẫn mờ mịt như cũ.

Khoảnh khắc ánh đao của Tạ Uẩn rực sáng, lớp khí âm u huyền ảo đã ngưng tụ trên bầu trời m Ty hàng vạn năm bỗng chốc được thổi bay một phần.

Không chỉ có khí âm suy yếu, Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận bên dưới Thần điện U Minh cũng nhất thời hỗn loạn.

Nữ Đế phải dốc toàn lực mới có thể ổn định được trận pháp này.

Mà Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận mặc dù đã ổn định lại, thế nhưng Nữ Đế có thể cảm nhận rất rõ sức mạnh luân hồi thuộc về Nhân tộc trong trận pháp đã suy yếu đến cực hạn.

Một đao này của Tạ Uẩn chính là mượn ánh sáng trên Thiên Đình, mượn khí âm của m Ty, lại có thêm sức mạnh luân hồi của Nhân tộc trong Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận, quả thực là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Chẳng trách mà cô ấy nói bản thân chỉ xuất một đao duy nhất.

Chỉ bằng một đao này đã khiến khí số của Thiên Đình, nhân gian và m Ty tụt dốc không phanh, đao pháp như vậy nếu xuất thêm vài chiêu nữa thì có lẽ Tam giới nhân gian đều phải hủy trong chính tay cô ấy rồi.

Có lẽ tu vi của Tạ Uẩn chẳng thể so sánh với Bạch Hổ Thần Thú, thế nhưng đúng như những gì cô ấy đã nói, nơi này là nhân gian.

Giữa trời với đất còn có người, Tạ Uẩn dùng thân phận người thủ hộ của Nhân tộc, cô ấy tuyệt đối đủ tư cách chém ra một đao tuyệt diệu tước đoạt đi vinh quang chói lọi của cả ba cõi Thiên, Địa, Nhân.

Vương quốc của Bạch Hổ(1) là một cõi mênh mông, những gì bị sương mù hỗn loạn che phủ kỳ thực chỉ là một mảnh hoang tàn.

(1) Bạch Hổ Giới

Không có bốn mùa luân chuyển, không có cây cỏ thực vật, cũng chẳng có mưa gió sấm sét, ngoại trừ tà khí và oán linh, nơi này cái gì cũng chẳng có. Giờ đây tà khí đã bị Yến Tháp và Hi Hòa thiêu rụi, tất cả những gì còn lại trong vương quốc của Bạch Hổ chỉ là sự hoang tàn và sát khí vô biên ẩn giấu trong sương mù hỗn loạn.

Một đao này của Tạ Uẩn chém ra trực tiếp xé rách màn sương, lộ ra thềm trời trong xanh bên trên, ánh nắng ấm áp chiếu rọi cả vương quốc.

Không phải là ánh nắng ấm áp sưởi ấm lòng người, mà là ánh hoàng hôn đỏ rực như máu.

Vương quốc Bạch Hổ vốn tràn ngập sự chết chóc, sau khi ánh nắng chiếu xuống, khắp nơi lại nhuộm đầy huyết sắc.

Một đao này chém ra đã hao kiệt toàn bộ đao ý trong huyền quan của Tạ Uẩn, tất cả những biến hóa trong đao pháp cũng đã tới điểm cực hạn.

Đồng thời, thứ bị cạn kiệt còn có sinh cơ và thần niệm của Tạ Uẩn, chiến lực của cô ấy đã chẳng còn lại gì.

Mũi đao vốn dĩ hướng về phía Bạch Hổ, mà Bạch Hổ Thần Thú đã sớm bị đao ý của Tạ Uẩn khóa chặt, không thể động đậy.

Ai có thể ngờ chính trong thời khắc quan trọng nhất, mũi đao lại đột ngột dừng lại.

Mũi đao khẽ run rẩy, có thể nhìn thấy Tạ Uẩn rất muốn chém xuống, thế nhưng sức lực lại không đủ, chẳng biết làm thế nào.

Bạch Hổ Thần Thú khoác một thân đầy máu, chẳng khác nào huyết vằn trên người mãnh hổ, đôi mắt vốn tràn ngập trong sợ hãi tuyệt vọng giờ đây đã lấy lại được tinh thần, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn ác.

Bình Luận (0)
Comment