Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1356 - Chương 1356: Lấy Gì Làm Kiếm?

Chương 1356: Lấy Gì Làm Kiếm? Chương 1356: Lấy Gì Làm Kiếm?

Hắc Ám Chi thủ bao trùm khoảng không trên đỉnh núi Bất Chu, như thể nó muốn bắt lấy toàn bộ Quy Khư trong lòng bàn tay.

Vĩnh Dạ Chi Quân là vị chiến tướng lớn mạnh nhất dưới trướng Thiên đạo, cũng là một trong hai người con trai mà ông ta tự tự hào nhất.

Kế hoạch diệt thế của tứ linh thần thú đã thất bại, gây tổn hại nghiêm trọng đến khí số Nhân gian tam giới, giờ đây Thiên đạo lại phái đi Vĩnh Dạ Chi Quân, bóng tối bủa vây, ông ta thực sự muốn hủy diệt cả Nhân gian, mà Ma đạo tôi là người đầu tiên phải gánh chịu lấy.

Lúc này, Nhân đạo và Tiên đạo vẫn chưa thoát khỏi nỗi bi thương to lớn, m Ty và toàn bộ lục đạo luân hồi thì đều đang phải hứng chịu lời nguyền của Thiên đạo, Côn đã không còn ở Nhân gian nữa.

Tai họa ập đến Quy Khư, định sẵn chỉ có thể do một mình Ma đạo gánh lấy.

Huyền quan, hơi nước bốc lên, suối chảy, mây trôi khắp trời.

Núi sông, mặt đất như măng mọc sau mưa, núi biển nối liền, mỗi tấc đất màu mỡ ở huyền quan đều tràn trề sức sống mãnh liệt.

Tuy nhiên, sinh cơ có nhiều hơn nữa thì cũng không khiến huyền quan trở nên sống động.

Cây cỏ xanh mướt trước mặt tựa như một bức tranh sơn thủy đẹp động lòng người, dù bức tranh có đẹp đến mấy thì cũng vẫn là một thứ đồ vật.

Những ngôi sao tuy sáng lấp lánh nhưng lại giống như đồ trang trí, vì dưới những vì sao đó chẳng có một ai.

Trong hồ nước không có cá, trên trời xanh không có chim bay.

Tôi đã từng nhờ Chu Tước bay khắp huyền quan của tôi, để tìm nơi hạt giống sự sống được sinh ra.

Tôi dùng thần niệm để gọi Chu Tước, một lúc sau Chu Tước bay đến gặp tôi.

"Ma Đạo Tổ Sư, ta không thể không thừa nhận, huyền quan của ngươi quả thực rất rộng lớn, mà bên trong một huyền quan thênh thang như vậy muốn tìm được hạt giống của sự sống thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì."

“Ta biết, nên lần này ta gọi ngươi là muốn nói với người rằng ngươi không cần phải tiếp tục tìm kiếm hạt giống sự sống nữa.”

"Tại sao?"

“Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy nó.”

“Ý của ngươi là, bên trong huyền quan của ngươi vĩnh viễn sẽ không có hạt giống của sự sống sao?”

“Có, ngay từ đầu đã có rồi.”

“Vậy tại sao ta không thể nhìn thấy nó?”

"Đương nhiên là ngươi không thể thấy được. Mãi đến hôm nay ta mới biết được hạt giống sự sống có nghĩa là gì."

“Là gì chứ?”

“Là ta.”

Nói xong, tôi phất tay ra hiệu cho Chu Tước rời đi.

Sau đó tôi buông lỏng thần hồn mình, để mặc nó tan biến vào giữa đất trời bên trong huyền quan.

Thần hồn tiêu tán, biến thành vô tận mảnh vụn thần niệm.

Tôi bắt đầu chạm vào từng tấc đất bên trong huyền quan và lấy sức mạnh từ đó.

Tôi lại vươn tay chạm vào từng ngôi sao trời, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên các ngôi sao, để chúng lần nữa phát sáng rực rỡ.

Tôi vốc lên một nắm nước biển, hít lấy mùi tanh mặn của nước biển rồi lại đẩy nước biển ra xa, tạo nên từng vòng sóng biển.

Núi xanh rọi người, đồng hoang gió thổi, mây trắng mềm mại bồng bềnh.

Mỗi một tấc bên trong huyền quan đều bật lên niềm vui trong lòng.

Chúng đều là những vật thể chết, nhưng khi chúng tiếp xúc với thần niệm của tôi, chúng dường như được sống lại vậy.

Thật là một thế giới tràn đầy sức sống, trong lòng tôi không khỏi cảm thán.

Thật đáng tiếc là tôi không có nhiều thời gian, không thể trải nghiệm một cách trọn vẹn.

Sau khi thần niệm rốt cuộc cũng trèo đèo lội suối, chạm đến toàn bộ ngóc ngách bên trong huyền quan xong, thần niệm bắt đầu tụ lại trên không trung.

Mỗi một mảnh thần niệm đều mang theo sức mạnh của huyền quan, tập hợp lại thành thần hồn, chiến hồn bất tử.

Thần hồn mới cao ngàn thước, oai nghiêm, lẫm liệt và trang nghiêm, mỗi tấc hồn phách non trẻ đều tràn đầy sức mạnh và hy vọng.

Khuôn mặt này, tôi cũng quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ.

Quen là vì khuôn mặt là của chính tôi, lạ vì thần hồn mới này sở hữu sức mạnh vượt quá tầm kiểm soát của tôi.

Ở thế giới bên ngoài, tôi vẫn đang đứng trên đỉnh núi Bất Chu, toàn thân đầy máu cùng vết bầm tím, mỏng manh đến mức có cảm giác như mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Dưới chân núi Bất Chu, Khương Tuyết Dương vẫn không nỡ rút lui.

“Tuyết Dương mau mau dẫn đệ tử Ma đạo rời khỏi núi Bất Chu ba trăm dặm."

"Tạ Lan, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Tuyết Dương lớn tiếng hỏi.

"Em sẽ sớm biết thôi, còn bây giờ thì mau rời đi ngay."

"Không, em sẽ không trơ ​​mắt nhìn anh cùng núi Bất Chu cùng nhau bị hủy diệt."

"Núi Bất Chu sẽ không bị phá hủy, anh cũng vậy, tin tưởng anh, hãy nhanh chóng rời đi."

Cuối cùng, Tuyết Dương ngừng tranh cãi với tôi, đem đệ tử Ma đạo sơ tán khỏi núi Bất Chu.

Tôi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, mấy đại quân ngàn vạn đang cùng Khương Tuyết Dương rút lui, mỗi đi một bước lại quay đầu nhìn.

Đệ tử Ma đạo rất coi trọng tình nghĩa, chưa kể núi Bất Chu còn là tổ đình của Ma đạo ta.

Trừ khi Quy Khư bị tiêu diệt, bảo bọn họ từ bỏ sinh tử còn hơn là từ bỏ núi Bất Chu.

Tất nhiên, tôi có thể hiểu được quyết tâm bảo vệ Ma đạo của họ, nhưng người có thể bảo vệ M đạo lúc này là tôi, không phải họ.

Nếu họ còn ở lại đây, họ sẽ trở thành vật hy sinh của diễn biến tiếp theo trong trận chiến.

Phía trên bầu trời, Hắc Ám Chi Thủ xòe năm ngón ra, như thể có thể ụp xuống và tóm lấy bất cứ lúc nào, nhưng nó lại vẫn đang chờ đợi.

"Tại sao ngươi không xuống tay đi?" Tôi hỏi vào không trung.

"Ta đang đợi ngươi."

“Đợi ta?”

"Nếu như Ma Đạo Tổ Sư chết dễ dàng như vậy, thì cũng sẽ không sống sót đến bây giờ. Cho nên ta muốn xem xem, sau khi mất đi sức mạnh vận mệnh, ngươi còn có những thủ đoạn ẩn giấu nào khác, lần này lại còn có ai sẽ cứu mạng ngươi!"

"Không ai có thể cứu ta ngoại trừ chính ta."

"Ồ, thế thì xem ra lần này ngươi buộc phải chết rồi."

“Ngươi sai rồi, nếu ngay từ đầu ngươi ngươi dứt khoát ra tay, có lẽ người chết sẽ là ta, giờ đây ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi."

Dứt lời, tôi trực tiếp mở huyệt Thần Đình ra, chiến hồn bất diệt từ bên trong huyền quan bật nhảy ra ngoài.

Đồ mặc trên người vẫn la đạo bào màu đen, mái tóc thả dài ba ngàn trượng.

Chiều cao có thể chạm tới bầu trời, đôi chân đạp vào hư không.

Sau khi chiến hồn bất diệt thoát khỏi huyền quan, đang đứng trên ​​​​đỉnh núi Bất Chu tôi đã ẩn vào trong hư không.

Người chiến đấu với Vĩnh Dạ Chi Quân tiếp theo đây sẽ là thần hồn của tôi, chiến hồn bất tử.

"Ma Đạo Tổ Sư, hồn của ngươi cường đại lại thuần khiết, so với ta tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn, nhưng cũng chỉ là làm ta kinh ngạc vài phần, kiếm khách mà không có kiếm thì chẳng là thá gì cả."

Vĩnh Dạ Chi Quân nói đúng, bây giờ tôi không có thanh kiếm nào trong tay.

Chiến lực cả đời của tôi nằm ở Kiếm đạo, từ lúc bắt đầu là Thất Sát Kiếm, Ma Kiếm, Thái Cổ Tam Kiếm đến Hỗn Độn Kiếm Ý.

Không còn kiếm, tôi quả thực chẳng là gì cả, chiến hồn bất tử dù có mạnh đến đâu, cũng không gia tăng thêm được lực chiến đấu cho tôi, càng không thể giúp tôi đột phá màn đêm phong tỏa toàn bộ Quy Khư.

Thuần Quân không còn ở bên tôi nữa, Côn Lôn Tuyết cũng đã tan vỡ.

Người còn kiếm còn, bây giờ chiến hồn của tôi đang kiêu dũng đứng trong hư không, còn kiếm của tôi lại đang ở đâu?

Tôi đưa mắt nhìn quanh, thứ gì có thể làm kiếm đây?

Núi Bất Chu chạy dọc theo hướng đông nam, tựa thể một thanh kiếm chỉ về Thiên đạo.

“Kiếm của ta ở đây.”

Nói xong tôi đưa tay nắm lấy núi Bất Chu.

Bình Luận (0)
Comment