Bóng tối từ khắp mọi nơi vây quanh tôi, trong cơn mịt mờ ấy, vô số bàn tay từ trong hư không muốn tóm chặt lấy tôi.
Chỉ cần một trong số chúng thành công, cơ thể bất diệt của tôi nhất định sẽ tan thành tro bụi.
Vì chúng mang năng lượng bóng tối, trong màn đêm vô tận không có lấy nửa tia sáng, bất kỳ vật gì cũng không thể thoát khỏi sự ăn mòn của bóng tối.
Bởi vì bóng tối đại diện cho sự hủy diệt.
Tôi điên cuồng xuất kiếm, kiếm ý hỗn độn hóa thành dòng nước bảo vệ cơ thể của tôi, kiếm ý hồng lưu phun ra khắp bốn phương tám hướng, trong chốc lát không biết đã hủy diệt biết bao nhiêu Hắc Ám Chi Thủ.
Thế nhưng, chỉ cần bóng đêm hãy còn, Hắc Ám Chi Thủ sẽ không ngừng kéo đến, càng diệt lại càng nhiều.
Trận quyết chiến vừa rồi Vạn Tiên Trận đã dùng sức quá nhiều, mà Ám Hắc Chi Thủ lại không phải thứ mà chiến tướng Ma đạo của tôi có thể đối phó được. Lúc này tôi không thể ỷ lại vào bất kỳ người nào, chỉ có thể dựa vào bản thân và thanh kiếm trong tay, không ngừng chặt đứt Ám Hắc Chi Thủ.
Kiếm khí dọc ngang đan xen trong bóng tối, bỉ ngạn hoa tỏa hương suốt đêm.
Ám Hắc Chi Thủ không ngừng giết chóc, mà kiếm ý hỗn độn của tôi cũng càng đánh lại càng mạnh, cuồn cuộn như sóng gầm.
Thời gian trôi đi, trong bóng tối mịt mờ không biết bao nhiêu bàn tay đã gãy đứt, cuối cùng trận đấu cũng đến hồi kết thúc.
Hắc Ám Chi Thủ dần dần sụt giảm, không còn cố gắng tấn công tôi nữa.
Đúng lúc tôi vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm, tôi bỗng phát giác ra một cỗ sát khí khổng lồ khiến người ta không thể thở được đang từ trên không truyền tới.
Bóng tay nặng nề, chồng chồng lớp lớp.
Phía trên tôi, không biết có bao nhiêu cỗ Hắc Ám Chi Thủ xếp chồng lên nhau, cuối cùng tạo thành một đôi bàn tay to lớn khổng lồ che trời lấp đất.
Kiếm của tôi có thể xuyên thủng ba mươi ba tầng trời.
Thế nhưng phải đối mặt với đôi Hắc Ám Chi Thủ khổng lồ như núi này, trong lòng tôi bỗng sinh ra một cảm giác bất lực tuyệt vọng.
Quả không ngoài dự đoán, lúc tôi nhân cơ hội đôi tay kia vẫn chưa thành hình xuất ra một đạo hỗn độn kiếm khí hồng lưu nhằm cố gắng xuyên thủng nó, kiếm khí hồng lưu giống như chạm phải một tảng đá kiên cố vô cùng, liên tục bị đẩy lùi lại.
Tôi lại dùng vô số đạo kiếm khí hồng lưu mới có thể kịp thời hóa giải chiêu kiếm khí hồng lưu bị đẩy lùi kia.
Tiếp theo đó, tôi giương kiếm trực tiếp ứng chiến, dùng Côn Lôn Tuyết đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Chính trong lúc này, Ám Hắc Chi Thủ nhẹ nhàng di động đầu ngón tay kẹp chặt lấy Côn Lôn Tuyết, mặc cho tôi dồn hết sức lực cũng không cách nào thu hồi được thanh kiếm.
Côn Lôn Tuyết không thể trốn thoát, thân kiếm chìm trong sát khí.
Tôi không còn cách nào khác đành phải buông kiếm lui bước, chính trong lúc này, Ám Hắc Chi Thủ búng tay về phía tôi, Côn Lôn Tuyết lộn ngược một cái phóng thẳng vào người tôi.
Sai lệch, bội bạc.
Côn Lôn Tuyết do Ám Hắc Chi Thủ phóng ra dựa vào tốc độ của “sai lệch và bội bạc”, cho dù tôi có thể dùng Quỷ kiếm độn không cũng không thể nào né được loại tốc độ tuyệt đối này.
Nó đâm thẳng vào bụng dưới của tôi, xuyên qua cơ thể rồi bắn thẳng về phía đỉnh núi Bất Châu.
Lúc này chiến tướng Ma đạo đang tập trung trên đỉnh Bất Châu, mà sức mạnh hủy diệt của Côn Lôn Tuyết sau khi nhuộm đỏ máu tươi của tôi không hề bị suy yếu, tôi không thể tưởng tượng nổi nó sẽ mang tới thương vong ghê gớm nhường nào cho đệ tử Ma đạo ở bên dưới.
“Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng!”
Theo tiếng hét phẫn nộ của Khương Tuyết Dương, mọi người thi nhau trút hết máu huyết thần niệm của mình vào Vạn Tiên Trận.
Vạn Tiện Trận đã mất đi thần uy lại một lần nữa được khởi động, hóa thành một tấm khiên đẫm máu trên đỉnh núi Bất Châu.
Côn Lôn Tuyết đâm vào tấm khiên, bùng phát sức mạnh hủy diệt như bão lũ, hỗn độn loạn tượng lại một lần nữa xuất hiện.
Tôi ngã xuống từ trên không trung, rơi thẳng vào trong cảnh tượng hỗn loạn đó.
Không có Côn Lôn Tuyết, tôi không cách nào điều khiển chính xác sức mạnh hỗn độn, ngược lại còn bị nó làm tổn thương, cuối cùng toàn thân tắm máu ngã xuống đỉnh núi Bất Châu.
“Tạ Lan, anh sao rồi?” Tuyết Dương lo lắng đỡ tôi dậy.
“Anh không sao, chiêu này của Vĩnh Dạ Chi Quân quá ghê gớm.” Tôi từ trên mặt đất đứng dậy, nuốt máu nói.
Uy lực của Vĩnh Dạ Chi Quân chẳng tầm thường, chỉ cần màn đêm không dứt, thủ đoạn của ông ta sẽ không dừng lại, không những vậy nếu chỉ dựa vào một mình Ma đạo, chắc chắn không thể nào xé rách được màn đêm.
Côn Lôn Tuyết và tấm khiên đẫm máu kia đồng thời vỡ nát, lúc này trong tay tôi không còn kiếm, chỉ còn sót lại con bài cuối cùng, sử dụng huyền quan của mình để đối địch.
“Tuyết Dương, mọi người trước tiên nên sơ tán, nhanh chân xuống núi.” Tôi lớn giọng nói.
“Anh muốn làm gì?”
“Anh muốn cược một trận.”
“Trong tay anh không có kiếm, dùng cái gì để cược chứ?”
“Huyền quan của anh.”
“Được, em tin tưởng anh.”
Tuyết Dương quyết đoán mang mọi người rời đi, một lúc sau trên đỉnh núi chỉ còn sót lại một mình tôi.