Thiên nhiên và con người hợp nhất là một loại cảnh giới.
Nó không chỉ đơn thuần đề cập tới võ đạo hay tu vi đạo pháp.
Bất kể người nào, hoặc là nói bất kỳ sinh mệnh nào khi ở cảnh giới hợp nhất Thiên – Nhân này đều sinh ra một loại ảo giác rằng thời gian đang ngừng trôi.
Ví dụ như cái gọi là “Thái sơn có sụp trước mắt thì sắc mặt cũng không đổi”, lại ví dụ như “đại tượng vô hình, đại âm vô thanh”.
Đương nhiên đối với hầu hết mọi người mà nói, ảo giác vĩnh viễn chỉ là ảo giác, bởi vì thời gian vốn dĩ không thể dừng lại.
Thế nhưng, đao này của Tạ Uẩn tuyệt đối không phải ảo giác.
Tạ Uẩn là người thủ hộ của Nhân tộc, là truyền nhân của Lưỡng Đoạn Đao, đệ tử Ma đạo.
Ngoại trừ ba thân phận trên, Tạ Uẩn còn một thân phận nữa, cô ấy là một vu sư, bởi vì tổ tiên của cô ấy vốn chính là Tổ Vu Si Vưu.
Bản lĩnh lớn nhất của vu sư chính là giao tiếp với thiên nhiên trời đất, trên thông cửu thiên, dưới tường u minh.
Tạ Uẩn dựa vào thân phận người thủ hộ của Nhân tộc, lại dùng sức cảm ứng độc nhất vô nhị của vu sư trực tiếp kết nối với sức mạnh tinh tú, khí trong U Minh và khí số của Nhân tộc.
Việc hợp nhất tam tài Thiên - Địa – Nhân đã mang đến cho Tạ Uẩn nguồn năng lượng thần bí vô cùng khổng lồ.
Cỗ năng lượng này tương tự với sức mạnh Vận Mệnh, có thể thay đổi phương thức tồn tại của thời gian.
Lúc tôi quyết chiến với Lữ Thuần Dương ở Thái Cổ Thần Giới đã từng dùng sức mạnh Vận Mệnh để quay ngược một khoảng thời gian nhằm khôi phục lại sinh cơ và thần niệm đã hao kiệt. Khi ấy điều duy nhất mà tôi có thể thay đổi là trạng thái của bản thân, những thứ bên ngoài hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mà cỗ năng lượng Tạ Uẩn giải phóng lần này so với tôi ngày đó còn mạnh hơn rất nhiều.
Thiên Đình, Nhân Gian, m Ty khí số ba giới hợp vào một thân, ban cho Tạ Uẩn sức mạnh khiến thời gian dừng lại, tác động đến toàn bộ vương quốc Bạch Hổ
Tạ Uẩn dùng một đao tiêu diệt cả thú thân và thần hồn của Bạch Hổ Thần Thú, đem sức mạnh ý chí của nó phong ấn vào trong Ma đao.
Có được sức mạnh ý chí của Bạch Hổ khiến đao ý của Tạ Uẩn càng thêm lợi hại.
Bạch Hổ chủ sát, là vua của vạn thú, mà đao lại là bá chủ của binh khí, sự kết hợp hoàn mỹ của cả hai khiến Tạ Uẩn nhảy vọt tới cảnh giới đỉnh phong tại nhân gian.
Kiếm có kiếm vực, đao cũng có đao vực.
Trước trận chiến này, Tạ Uẩn chưa thể khai mở đao vực của riêng mình, đao của cô càng giống một con sói cô độc hơn.
Mà giờ đây, một đao của Tạ Uẩn đã chặt đứt cả vương quốc Bạch Hổ, đồng thời cũng hoàn toàn kiểm soát toàn bộ nơi này, dựa vào sức mạnh ý chí của Bạch Hổ để kiến thiết đao vực của riêng mình.
Lòng ta có mãnh hổ, tản mạn ngửi tường vi.
Đao vực của Tạ Uẩn được gọi là lãnh địa Hoa Hồng.
……
Quy Khư, núi Bất Châu.
Trong bóng đêm, Ám Hắc Chi Thủ(2) điều khiển kiếm hải hủy diệt đang trút xuống núi Bất Châu.
(2) Ám Hắc Chi Thủ: bàn tay trong bóng đêm, đây là tên của chiêu thức.
Khương Tuyết Dương ngay lập tức khởi động Vạn Tiên Trận, ngưng tụ toàn bộ chiến lực của Ma đạo tại Quy Khư đổ vào trận pháp, hóa thành một luồng sát khí vô tận lao thẳng lên trời.
Kiếm hải hủy diệt và sát khí của Vạn Tiên Trận va vào nhau trong không trung, hư không vỡ nát, sinh ra loạn tượng hỗn độn.
Hỗn độn vừa sinh ra, tôi ngự kiếm phi vào giữa, dùng Côn Lôn Tuyết điên cuồng hấp thụ sức mạnh hỗn độn.
Thứ tôi tu là kiếm ý hỗn độn, sức mạnh hỗn độn có thể hủy diệt hết thảy cũng không thể làm tôi bị thương, ngược lại bị tôi dùng Côn Lôn Tuyết kéo tơ lột kén, loạn tượng cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Hỗn độn lắng xuống, thời không vẫn chìm trong màn đêm như cũ.
Uy năng của Vĩnh Dạ Quân Vương là vô biên, trận chiến này tuyệt không thể diễn ra tại Quy Khư, tôi vẫn luôn cố gắng khóa chặt sự tồn tại của ông ta, thế nhưng màn đêm này không cho phép thần niệm cảm ứng, tôi hoàn toàn không biết ông ta đang ở nơi nào.
Đột nhiên, trái tim thất khiếu linh lung không tự chủ được mà bắt đầu đập điên cuồng. Vừa ngoảnh lại nhìn, Ám Hắc Chi Thủ đã đến bên tôi từ lúc nào.
Tôi không hề do dự rút kiếm ra, hỗn độn kiếm ý hồng lưu cuồn cuộn trực tiếp tràn qua Ám Hắc Chi Thủ.
Chỉ nghe thấy “rầm rầm” một tiếng chấn động, Ám Hắc Chi Thủ liền vỡ tan.
Chiêu thức bị hủy, thế nhưng trái tim thất khiếu linh lung trong lồng ngực tôi vẫn đang đập điên cuồng.
Không hề có lấy một tia sát ý, mà sau màn đêm cũng chẳng thấy bóng dáng ai.