Một đao từ trên trời chém xuống, quét bay màn đêm tăm tối. Ánh sáng cùng bóng tối trong thời khắc này không còn tồn tại nữa, chỉ có vô tận đao quang soi chiếu.
Cùng lúc khi thanh đao chém xuống còn kèm theo cả những bông tuyết và cảm giác ớn lạnh thấu xương.
Những bông tuyết rơi xuống khắp nơi, ngày một dày hơn rồi cuối cùng là lấp đầy bầu trời và mặt đất. Nó biến thành một cơn bão tuyết trước đây chưa từng có tiền lệ.
Trong khắp trời tuyết bay, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người mình yêu.
Vĩnh Dạ Chi Quân ngay khi xuất chiêu đao đã trốn vào cánh cửa thanh đồng to lớn. Mở ra thông đạo dịch chuyển.
Tôi không có ý định ngăn cản hắn ta, vì sự xuất hiện của Thùy Họa đã thu hút toàn bộ thần niệm của tôi.
Thùy Họa đáp xuống cạnh tôi. Cô ấy đưa tay ra chạm vào gò má tôi.
“Tạ Lan, anh ốm đi rồi.” Giọng điệu của cô bình tĩnh nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng cùng thương xót.
“Cũng ổn.” Tôi bình tĩnh trả lời.
“Tha thứ cho em khi không thể cùng anh bảo vệ Quy Khư, tha thứ cho em khi đã để anh một mình gánh lấy Cờ Chiêu hồn của Ma đạo.”
“Một tình yêu đích thực không bao giờ cần sự tha thứ.”
Tôi từ lâu đã không còn là một đứa trẻ mười tám tuổi nữa, cho dù trong lòng có đủ loại uất ức, tôi cũng sẽ một mình chịu đựng.
Tình yêu của cả đời tôi không thể ở bên tôi.
Nhưng, đây là sự lựa chọn của tôi, bởi vì tôi là Ma Đạo Tổ Sư.
Ai cũng có thể thoát khỏi và rời đi, nhưng tôi thì không thể. Mặc dù tôi là người chiến thắng trong trận chiến với Vĩnh Dạ Chi Quân, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng nhìn hắn ta trốn thoát, tôi lại tràn ngập sự tuyệt vọng.
Trận chiến với Thiên đạo không phải chỉ dựa vào một thân cô độc, nhưng từ lâu trong Nhân gian tôi đã bị cô lập, không nơi nương tựa, giống như Đạo Tổ năm đó. Một người đi quá xa, mà phía sau không một ai theo kịp.
Sự xuất hiện của Thùy Họa, chỉ khiến nỗi cô đơn trong lòng tôi càng thêm sâu đậm, bởi cô ấy vẫn phải rời đi.
Tôi lại nhớ về đêm tân hôn cách đây nhiều năm, khi tôi cư xử như một đứa trẻ trong khi cô ấy tỉnh táo đứng xem. Cảm giác của tôi hôm nay cũng vậy. Vẻ mặt Thùy Họa vẫn lạnh lùng, vẫn bàng quan với mọi thứ như trước kia.
Không có được niềm vui trùng phùng sau thời gian dài xa cách, khiến tôi cảm thấy ủ rủ vô hạn.
Tôi thà rằng cô ấy đừng đến, để tôi có thể nghiến răng chịu đựng nỗi cay đắng của thất bại. Nhưng khi cô ấy đến, sự tổn thương của tôi chẳng còn có thể lẩn trốn được nữa.
Tại sao Ma Đạo Tổ Sư có thể chỉ bằng một bóng lưng mà khiến toàn bộ Đạo môn kinh ngạc? Còn Tạ Lan tôi dù cho đã cường đại vô cùng, nhưng vẫn giống như một thằng hề, bị Thiên đạo cùng vận mệnh hết lần này đến lần khác đùa bỡn trên tay.
Tôi từng nghĩ rằng, sẽ có nhiều người đi cùng mình, nhưng đến cuối cùng tôi mới nhận ra rằng mọi con đường đều phải tự mình tôi hoàn thành.
Thùy Họa vì chín lần niết bàn mà phải rời bỏ Nhân gian đến Thái Cổ Minh giới, Nguyên Duệ đánh thức số mệnh Thái Cổ Chiến Thần mà đi đến Thái Cổ Thần giới, Kiêm Hà cũng đi đến Ma giới, còn tôi thì vĩnh viễn ở lại Nhân gian.
Tôi biết họ cũng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, đã nhiều lần phải trả giá bằng sự sống chết vì sự khó lường trước của số phận.
Điều tôi không hài lòng không phải là sự lựa chọn của họ, mà là tại sao vận mệnh lại bắt chúng ta phải gánh chịu điều đó một cách riêng rẽ, thay vì để chúng ta chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng nhau.
Khi nhớ đến họ, tôi chỉ đơn giản là đứng trên đỉnh núi Bất Chu và nhìn lên các vì sao, chỉ có những chuyện đã qua còn sót lại không ngừng nhắc nhở tôi, rằng họ là người tôi yêu.
Đó không phải là một lời phàn nàn, tôi chỉ là thấy được kết thúc của câu chuyện như thế nào.
Tôi im lặng, Thùy Họa cũng không lên tiếng. Cuối cùng, tôi là người mở lời trước.
“Nếu em đã đến rồi, sao lại thả Vĩnh Dạ Chi Quân đi như vậy?”
“Tạ Lan, em không thể giết hắn. Nếu Vĩnh Dạ Chi Quân chết ở Nhân gian, vận mệnh sẽ vĩnh viễn không thể ra tay với bổn tôn Thiên đạo được.”
“Vậy thì mục đích em đến đây lại là gì?”
Bị tôi hỏi một câu như vậy, thần sắc Thùy Họa hiện lên sự kinh ngạc rất rõ ràng.
Cô ấy không ngờ rằng tôi lại đột nhiên hỏi điều này, trong lúc nhất thời cô ấy có chút bối rối.
Cái đầu xinh đẹp kiêu ngạo cúi xuống, cơ thể Khôi Cương của Thùy Họa, trong mắt sớm đã mất đi ngọn lửa, biến thành đôi mắt tựa vực thẳm, không nhìn thấy được con ngươi nữa, nên tôi cũng đoán định được cảm xúc thật sự của cô ấy.
Im lặng hồi lâu, Thùy Họa nói: “Anh sẽ gặp nạn ở Nhân gian. Tạ Linh bắt đầu khóc lóc không thôi, em sẽ đem nó đến gặp Mộ Dung.”
“Rồi sau đó thì sao?” Tôi vừa hỏi vừa tưởng tượng ra cảnh hai người phụ nữ gặp nhau.
“Tạ Mạt và Tạ Lăng gặp nhau, hai đứa tay trong tay, ôm nhau thắm thiết.”
Thùy Họa nói, khi Tạ Mạt và Tạ Lăng ôm lấy nhau, cơ thể hai đứa mỗi người phát ra một luồng ánh sáng đen và một luồng ánh sáng trắng, tạo thành hình cá âm dương trong không trung.
Cá âm dương hòa quyện với nhau trong không khí hồi lâu, cuối cùng biến mất trong vô định.
Tạ Mạt và Tạ Lăng người đầy mồ hôi, tựa như kiệt sức, say ngủ trong lòng Mộ Dung.
Tôi ngẫm nghĩ và hiểu ra, hình ảnh Thái Cực Đồ trong huyền quan của tôi chính là hình ảnh phản chiếu ý chí của Tạ Mạt và Tạ Lăng thời khắc ấy.
“Khi em đến đây thì chúng nó đã tỉnh dậy chưa?” Nghĩ đến một đôi trẻ con, tôi lo lắng hỏi.
“Vẫn chưa, vẫn còn say ngủ.”
“U Huỳnh và Chúc Chiếu rất quan trọng đối với Thiên đạo, em không nên để Nguyên Duệ một mình chăm lo cho chúng.” Tôi nói với một chút trách móc kèm theo.
“Em biết rồi, em sẽ quay lại ngay.”
“Được.”
Thùy Họa luôn là người rất quyết đoán thế nhưng hôm nay cô ấy có vẻ hơi do dự.
Có lẽ là do thời gian chúng tôi gặp nhau quá nhiều, hoặc có thể cô ấy nhận thấy tâm trạng của tôi không ổn định và lo lắng cho tôi.
Nhưng cuối cùng thì cô ấy vẫn rời đi rồi.
Đợi khi cô ấy bay ngày càng cao và dần biến mất trong không trung, sâu thẳm trong tim tôi nhận được thông điệp thần niệm truyền âm từ cô ấy.
“Tạ Lan, em đến đây, là vì em nhớ anh.”
Tuy tính cách lạnh lùng như băng nhưng cô ấy lại nói những lời yêu thương khiến người ta thấy ấm áp từ sâu đáy lòng như vậy.
Tôi từ tận đáy lòng cảm thấy hối hận vì lẽ ra không nên thờ ơ với cô ấy như vậy, muốn bù đắp đôi chút dịu dàng, nhưng Thùy Họa đã biến mất trong mây trời.
Thái Sơ Tử Thần, vượt qua ngàn dặm thiên hà chỉ đổi lấy một tâm niệm được gặp nhau, tôi có thể tìm thấy bóng dáng của cô ấy ở đâu nữa chứ?