Quy Khư đổ nát, hoàng hôn buông xuống.
Sau khi màn đêm bị xé toạc, mặt trời lặn đỏ như máu, nhuộm đỏ toàn bộ Quy Khư.
Mặt đất nứt toạc, sinh linh đồ thán.
Mà những điều này, có thể nói toàn bộ đều là do tôi.
Sau khi rút Bất Chu Sơn, vị trí ban đầu của ngọn núi đã trở thành hố sâu khổng lồ, nước biển từ đó tuôn ra, trở thành một hồ nước.
Quy Khư thánh điện, điện Anh Linh, nơi cư ngụ của Ma đạo đệ tử, tất cả đều chìm ở trong hồ.
Đông không thấy Lưu Ba, tây không thấy Côn Ngô.
Dưới núi Côn Ngô đã sụp đổ, có một mảnh cao nguyên, Ma đạo đệ tử và toàn bộ sinh linh còn lại của Quy Khư đều sống ở mảnh cao nguyên đó.
Quê hương không còn, người thân li tán, bi thương vô hạn bao trùm trái tim mỗi người.
Sau khi Thùy Họa rời đi, chiến hồn của tôi bắt đầu dần nhỏ lại, cuối cùng hợp nhất với cơ thể rồi trong hư không. Thần hồn nhập khiếu, mở ra thần đình, dẫn theo Bất Chu Sơn nhập huyền quan. Sau đó tôi từ hư không trở lại, bay tới cao nguyên Côn Ngô.
"Đạo tổ trở về rồi."
Từ xa có người hô to, sau đó đệ tử Ma đạo chỉnh lại trang phục, xếp hàng ngay ngắn sát nhau.
Nhìn gương mặt đầy quan tâm và tôn kính của họ, tâm tình tôi vô cùng phức tạp.
Rút Bất Chu Sơn làm kiếm để đánh bại Vĩnh Dạ Quân là một chiến công anh hùng cho dù là nhìn nó theo cách nào, và tôi cũng nên được đối xử như cách một anh hùng xứng đáng có được khi giành chiến thắng.
Nhưng nơi phía sau đội quân Ma đạo, chúng sinh hồng hoang nằm la liệt, những người đã mất đi quê hương vẫn đắm chìm trong nỗi đau tột cùng. Tôi có mặt mũi nào mà nhìn họ đây?
Ngũ hành tùy ý tôi du hành, tứ hải chúng sinh tất có duyên.
Đây là phúc duyên tôi cho họ sao?
Tuyết Dương biết tôi đang nghĩ gì nên bước tới gần tôi rồi nói: "Vùng đất Quy Khư đã bị hư hại nghiêm trọng, Ngạo Phong quay lại là có thể xây dựng lại được."
"Có tin gì từ trận Bạch Hổ không?" Tôi hỏi.
Tuyết Dương quay đầu nhìn phía tây, lắc đầu nói: "Vẫn chưa."
Quy Khư đã như vậy rồi, điều mà tôi bận tâm nhất lúc này tất nhiên là Ngạo Phong.
Nếu không phải Vĩnh Dạ Quân đột nhiên xuất hiện, tôi đã sớm tới được phía tây bầu trời rồi."
Bây giờ vẫn chưa có tin gì từ trận Bạch Hổ, tôi không thể kìm được sự lo lắng trong lòng nữa, nhanh chóng bay tới phía tây.
"Tạ Lan. Nếu bây giờ anh rời đi, em sợ Thiên đạo sẽ khiến Quy Khư rơi vào họa diệt vong." Tuyết Dương khuyên nhủ.
Tôi nhìn vùng đất Quy Khư bị phân tán đổ nát, cay đắng nói: "Quy Khư trước mắt này, còn sứng để Thiên đạo ra tay sao?"
Nói xong, tôi bay thẳng lên bầu trời cửu thiên.
Cưỡi gió vạn dặm, chỉ trong nháy mắt.
Phía tây thuộc Kim, càng đi về phía tây, càng có thể cảm nhận được sự tác động của tà khí Canh Kim.
m thanh đao binh và kim qua thiết mã lẫn trong gió mây.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được một luồng đao ý uy nghiêm. Sau khi dùng thần niệm quan sát kĩ càng, tôi cũng cảm nhận được một luồng khí tức thần niệm cực kì quen thuộc.
Trái tim tôi rung động, dừng giữa tầng mây.
Kiếm ý uy nghiêm ấy ngày càng gần, cuối cùng tôi cũng nhận ra thần niệm quen thuộc ấy là ai. Chính là Tạ Uẩn.
Cô vô cùng kinh ngạc. Bởi vì áp lực thần niệm của Tạ Uẩn đã vượt xa dự đoán của tôi.
Ngay từ đầu tôi đã nói với Tuyết Dương rằng Tạ Uẩn mới là ứng cử sáng giá nhất cho vị trí Ma đạo tổ sư tiếp theo. Nhưng tôi không ngờ được rằng, nhiều năm không gặp, tu vi của Tạ Uẩn lại tiến bộ nhiều như vậy.
Tôi nhận ra được thần niệm của Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cũng nhận ra được thần niệm của tôi.
Đao khí nhạt dần, thầm niệm hội tụ, Tạ Uẩn từ trong mây, từng bước tiến về phía tôi.
Một thân giáp đen, gò má nhợt nhạt.
Dung nhan quen thuộc, khí chất lại không còn quen thuộc nữa.
Nhìn cô ấy đang đi về phía mình, tôi chợt có ảo giác cô mới chính là Ma đạo tổ sư, mà không phải tôi.