Đệ tử Nhân đạo cau mày, rất rõ ràng là họ chưa từng nghe qua cái tên này, ngay lúc họ đang định tra hỏi thêm, Tạ Lưu Vân đã ngự kiếm bay từ trên đỉnh núi xuống.
Sau khi Lữ Thuần Dương chết, Tây Vương Mẫu lại không có ý định làm Nhân Đạo Tổ Sư, nên chức vị Nhân Đạo Tổ Sư đương nhiên được giao lại cho Tạ Lưu Vân.
“Bái kiến Đạo Tổ."
“Bái kiến Đạo Tổ."
Tạ Lưu Vân xuất hiện, các đệ tử Nhân đạo đều hành lễ chào ông ta, nhưng ông ta chỉ đi thẳng về phía tôi.
Tôi không còn là người vớt xác bên bờ sông Đàm Cửu Long nữa, Tạ Lưu Vân cũng không còn là hành tẩu tiêu dao của Long Hổ Sơn nữa.
Dưới áp lực của Thiên đạo, mọi sinh vật đều sống trong nỗi sợ hãi vô tận.
Trải qua hai trận kịch chiến, trên mặt Tạ Lưu Vân rõ ràng đã già đi rất nhiều, khóe mắt đã có nếp nhăn.
Việc tu luyện có thể giúp dung nhan trẻ mãi, nhưng những người tu hành chân chính thì không bao giờ cố tình làm điều đó. Bởi vì thời gian chỉ làm mờ mắt con người, không thể lừa dối được trái tim của chính họ.
"Đi nào."
Tạ Lưu Vân bình tĩnh nắm lấy tay tôi, thân mật như thể ông là anh trai tôi.
Không nói gì quá nhiều, tôi và Tạ Lưu Vân nắm tay nhau lên núi. Sau khi vào tổ đình Nhân đạo, điều đầu tiên tôi làm là đến Điện Anh Linh để bái lạy Đạo Đức Thiên Tôn, Đông Vương Công và tất cả các anh hùng của Nhân đạo, sau đó đi theo Tạ Lưu Vân để gặp Tây Vương Mẫu.
"Tạ Lan, ta biết ngươi tới đây là muốn từ biệt ta, nhưng ta hy vọng ngươi có thể gặp được Tây Vương Mẫu, bà ấy có chuyện muốn nhờ ngươi."
Trong Kim Điện Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu mặc một bộ chiến giáp màu vàng, hiển nhiên là đang đợi tôi.
“Tố nữ Dương Hồi, bái kiến Ma Đạo Tổ sư.” Tây Vương Mẫu hành lễ với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe tên thật của Tây Vương Mẫu, trước đây tôi chỉ biết bà ấy tên Dao Quỳnh. Thấy bà ấy hành lễ, tôi nhanh chóng đưa tay ra đỡ: “Vương Mẫu miễn lễ, Tạ Lan là vãn bối, không thể nhận đại lễ của Vương Mẫu.”
"Tạ Lan, ngươi đừng khiêm tốn nữa, nếu ngươi không xứng đáng nhận hành lễ của Vương Mẫu, thì trên đời này sẽ không có ai nhận nổi nữa." Tạ Lưu Vân nói.
Ba người ngồi xuống, rơi vào im lặng trong phút chốc.
Trong lòng tôi muốn chia tay, Tạ Lưu Vân sớm đã đoán được nhưng lại không đành lòng chỉ ra, Vương Mẫu có việc muốn cầu xin, chỉ là bà không biết nên mở lời như thế nào.
Im lặng một lát, Tạ Lưu Vân lên tiếng trước: "Khi nào ngươi đi?"
“Khi nhân quả với Nhân gian bị cắt đứt, thì sẽ rời đi.” Tôi đáp lời.
Tạ Lưu Vân thoạt tiên nở một nụ cười, sau đó nụ cười dần nhạt đi, nghiêm túc nói: "Ngươi trời sinh đã đa tình, đoạn tuyệt nhân quả với Nhân gian là chuyện khó khăn với ngươi, làm khó ngươi rồi."
“Nếu đã quyết đi, đi càng nhẹ nhàng càng tốt.” Tôi nói.
“Không biết Ma Đạo Tổ Sư sẽ đi đâu?” Tây Vương Mẫu không biết mục đích đến đây của tôi nên đã hỏi.
“Tạ Lan muốn rời đi, đương nhiên là muốn tiến vào ván cờ vận mệnh, đối nghịch Thiên đạo." Tạ Lưu Vân thay tôi trả lời.
“Không biết vì sao Vương Mẫu muốn gặp ta?” Tôi hỏi.
Tây Vương Mẫu lần nữa đứng dậy, hành lễ với tôi và nói: "Xin Đạo Tổ hãy truyền dạy đạo sát phạt.”
“Vương Mẫu tu Thái Sơ Kiếm Ý, còn ta tu Hỗn Độn Kiếm Ý. Hỗn Độn và Thái Sơ là hai cực của kiếm đạo, chỉ sợ không dạy được người cái gì."
"Tạ Lan, ngươi hiểu lầm rồi." Tạ Lưu Vân nói.
“Ồ?”
“Thứ Vương Mẫu muốn học không phải là kiếm đạo, mà là đạo sát phạt Canh Kim. Sau khi Tạ Uẩn phong ấn Bạch Hổ, đã độc chiếm khí tức Canh Kim trong thiên hạ. Vương Mẫu là muốn nhờ ngươi ra mặt giúp một ân tình.”
Tây Vương Mẫu là một nữ tiên Canh Kim,bà dùng kiếm nhập đạo, dung hợp với sát phạt Canh Kim, mới đạt được thành tựu hiện nay. Kiếm đạo của bà đã đạt đến giới hạn trong Nhân gian, nếu muốn nâng cao chiến lực của mình, bà chỉ có thể bắt đầu với khí Canh Kim.
Bây giờ, tam đạo đã thân thiết như một gia đình, tôi đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu này.
Thấy tôi đồng ý, Tây Vương Mẫu đưa ra một ngọc quyết, tôi dùng ngón tay thay đao khắc một dòng chữ lên đó.
Vương Mẫu thu lại ngọc quyết, sau khi nhìn dòng chữ trên ngọc quyết, bà cúi thấp người với tôi.
“Tạ Lan, ngươi thật hào phóng, ngươi thật sự tặng một tấm bia Thất Sát cho Vương Mẫu." Tạ Lưu Vân nói với vẻ mặt cảm kích.
“Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng. Có thể giúp một phần lực cho Nhân đạo là vinh hạnh của ta.”
Tôi tự nghĩ rằng, mình không để lại gì nhiều trong Nhân gian, đã không truyền lại phù chú, lại không khai mở kiếm phái mới nào. Chẳng qua được bao nhiêu năm nữa, e rằng tôi cũng chỉ là một cái tên, một khoảng lịch sử ghi chép trong Đạo Tàng mà thôi.
Việc tặng một bia Thất Sát cho Tây Vương Mẫu có thể coi là để lại một chút nhớ thương cho Nhân đạo, để lại một chút thiện duyên cho Ma đạo sau này.