Nụ hôn say đắm với Tuyết Dương, thực sự là sự tình cảm sinh ly tử biệt.
Bao nhiêu sự dịu dàng ấm áp của mình, tôi đều muốn cho hết cho cô ấy và cô ấy dường như đã đoán trước được tương lai của tôi, nán lại rất lâu, hôn tôi cho đến khi miệng chảy máu, hôn tôi cho đến khi nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, treo nghiêng một chút, thấy đêm dài sắp sửa đến gần, chúng tôi cuối cùng cũng tách ra.
"Anh hứa rằng sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng cho A Lê. Bây giờ anh đi như vậy không sợ A Lê sẽ oán hận anh sao?" Tuyết Dương hỏi tôi.
Sau nụ hôn sâu, môi cô sưng tấy, Tuyết Dương trông vừa bi thương lại vừa quyến rũ.
“Anh thà rằng con bé oán hận anh cả đời.”
"Lưu Phong Sương thì sao, Hồ tộc Thanh Khâu anh cũng không định từ biệt họ à? Còn có Bắc Minh Tú, Du Hiệp Tướng quân của chúng ta..."
"Tuyết Dương, là lúc anh phải đi rồi." Tôi ngắt lời cô ấy.
"Khi nào anh rời khỏi Nhân gian?"
“Đợi khi anh gặp mặt với Thần Ma Tam giới, ngắm lại quỹ đạo cuộc đời mình lần cuối rồi sẽ rời khỏi Nhân gian.”
“Vậy có đến Quy Khư lần nữa không?”
Tôi hơi lắc đầu.
“Anh tàn nhẫn đến vậy sao?" Tuyết Dương vừa khóc vừa hỏi.
Tôi không trả lời cô ấy nữa, mở cửa bước ra ngoài.
Không muốn kinh động đến bất cứ ai, Tuyết Dương lấy tay bịt miệng mình lại. Dù nước mắt có trào ra, cũng chỉ có thể kìm nén để không bật khóc thành tiếng.
Tôi há lại không như vậy, Mộ Dung có thần cách của Thái Cổ Chiến Thần, Thùy Họa lại có cơ thể Khôi Cương, ngay cả Kiêm Hà cũng là một Ma Quân của một thế hệ.
Trong số những tình yêu của đời tôi, chỉ có Tuyết Dương là mạnh mẽ nhất và cũng mong manh nhất. Nhân gian không có tôi, không biết cô ấy sẽ cô đơn đến nhường nào!
“Tạ Lan.” Tuyết Dương gọi lớn tên tôi lần cuối.
Tôi quay người lại nhìn cô ấy, cúi người thật thấp hành lễ, gọi cô ấy một tiếng sư phụ.
"Tạ Lan, nếu như không thể gặp lại, chúc anh sẽ chết một cách xứng đáng!"
Câu nói này xuất phát từ lời chia tay của kiếm sĩ Chu Thế Hào và vợ thời Nam Tống.
Đúng vậy, chỉ cần không chết thì chúng ta sẽ luôn gặp lại nhau.
Sự chia ly thực sự không phải bị ngăn cách bởi trăm sông ngàn núi, mà là một người sống và một người chết, một người tồn tại còn một người tan vào hư không.
Tuyết Dương không phải kẻ ngốc, cũng không dễ bị lừa như vậy, cô ấy vẫn luôn biết quyết tâm của tôi, cũng như số phận bên trong huyền quan của tôi.
Thiên đạo là vô địch, điều cuối cùng tôi có thể đặt cược là huyền quan của tôi, sử dụng sức mạnh của huyền quan mà đồng quy vu tận với Thiên đạo.
Huyền quan mất rồi thì tôi cũng không còn nữa.
Tôi cúi đầu thật sâu để tỏ lòng thành kính với tình yêu của đời mình, rồi xoay người bay về phía Hàm Cốc Quan.
…
Dãy Tần Lĩnh, Hàm Cốc Quan, tổ đình Nhân đạo.
Hàm Cốc Quan nằm trong Nhân gian lại không thuộc về Nhân gian, bản thân nó đã hình thành thế giới riêng.
Khi những người bình thường đến thăm dãy núi Tần Lĩnh, họ sẽ không bao giờ tìm thấy lối vào Hàm Cốc Quan.
Sau khi liên tiếp trải quan trận chiến với Huyền Vũ Bắc Cực, Thanh Long Thiên Đình, khí số Nhân đạo bị tổn thương nặng nề, nhân khẩu suy giảm.
Đông Vương Công chiến tử, cả thiên hạ đều buồn thay.
Thần hồn Tứ Nhạc Đại Đế đã hợp nhất với hồn núi, cho đến ngày nay vẫn không thể tách rời, Ngũ Khí Chân Quân đã mất hai người, Tứ Đại Nguyên Soái thì nằm lại ba vị... Thiên sư Trương Đạo Lăng trước tiên bị Huyền Vũ đánh bay hồn phách, sau khi khôi phục lại bị Thanh Long đánh tan nhục thân, hiện tại chỉ còn lại tàn hồn, bị phong ấn trong Dưỡng Hồn Điện của Bát Cảnh Cung.
Nhân đạo chịu liên tiếp hai trận huyết chiến, chớp mắt đã chôn vùi cơ nghiệp dài ba ngàn năm.
Thu hoạch lớn nhất chính là Tây Vương Mẫu lấy sát thân chứng đạo, bà đã tu được cơ thể Canh Kim vô thượng, chiến lực đã được nâng lên ngang tầm với Thái Cổ Thần Vương.
Mà cũng chỉ dừng ở cấp độ Thái Cổ Thần Vương, kém xa so với Công chúa Đắc Kiều sau khi chém đầu rồng ngưng tụ ra được Long Mẫu Chí Tôn.
Tiên đạo có Công chúa Đắc Kiều, Ma đạo có Ma Đao Tạ Uẩn, Nhân đạo chỉ có một Thần Vương là Tây Vương Mẫu. Trong số tam giới Nhân gian ngày nay, Nhân đạo đã không còn đủ sức cạnh tranh với Ma đạo và Tiên đạo nữa. Từ kẻ mạnh nhất, rơi xuống thành kẻ yếu nhất. Tuy nhiên, Nhân đạo yếu đuối là vậy nhưng đã giành được sự tôn kính của tam giới Nhân gian.
Bởi vì điều khiến họ suy yếu không phải là sự cạnh tranh giữa các đạo môn với nhau, mà là Thiên đạo!
Sau khi cắt đi mái tóc dài và thay bộ đạo bào màu đen tượng trưng cho Ma Đạo Tổ Sư, tôi đứng ở lối vào Hàm Cốc Quan và bị các đệ tử Nhân đạo chất vấn.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, dám hỏi danh tính đạo hữu là gì?"
“Tạ Nhị.”