Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1368 - Chương 1368: Tóc Rơi Như Tuyết (2)

Chương 1368: Tóc Rơi Như Tuyết (2) Chương 1368: Tóc Rơi Như Tuyết (2)

Mỗi lần tôi từ bên ngoài trở về, Ma đạo đều sẽ cho tôi thấy những thay đổi mới.

Thân là Ma Đạo Tổ Sư, đến nay tôi vẫn còn không nhớ hết tên của rất nhiều chiến tướng, nhưng Tuyết Dương đều nhớ như in tên của mỗi một người, để khi tạc bia Anh Hùng, cô không cần hỏi thông tin ai cả, thậm chí còn viết ra tiểu sử của họ rõ như ban ngày.

Cả đời này tôi đã nợ rất nhiều người, người tôi nợ nhiều nhất không ai khác ngoài Tuyết Dương nữa. Tôi chưa bao giờ cho cô ấy một ngày an ổn kể từ khi bước ra khỏi Hàn Hoang, có lẽ những năm tháng ở trong huyền quan của tôi là khoảng thời gian cô ấy nhàn nhã nhất.

Cảm xúc thật của Tuyết Dương khi bên trong huyền quan được bộc lộ rõ nét, cô trở về bản chất thật của mình như một cô thiếu nữ, nhưng một khi vừa bước ra khỏi huyền quan, cô lập tức đeo lên mặt nạ của một Tham Lang.

Khi đó tôi ngày đêm mong đợi Tuyết Dương sớm sẽ sống lại, nhưng bây giờ tôi chỉ hận thời gian cô ấy ở trong huyền quan của tôi quá ngắn.

Tuyết Dương luôn nói cô ấy không muốn gì nhiều, kỳ thực đây không phải ý nghĩ thật sự của cô, mà bởi vì cô biết thứ tôi có thể cho đi cũng không có gì nhiều.

Tôi có mối tình sâu đậm với Thùy Họa, Mộ Dung thì tôi lại kết duyên trên Đá Tam Sinh.

Tôi có thể nhường một chỗ trống trong tim cho Kiêm Hà, nhưng lại không thể chứa thêm cô ấy được nữa.

Bởi có những người phải dành cả cuộc đời để bảo vệ họ và yêu thương họ bằng tình cảm chân thành nhất.

"Tuyết Dương, cắt tóc cho anh đi."

Sau khi trở thành Ma Đạo Tổ Sư, tôi chưa cắt tóc thêm lần nào nữa, ba ngàn phiền não đều là nhân quả giữa tôi và Ma đạo. Một khi tôi cắt đứt được tất cả, thì có nghĩa là tôi đã cắt đứt nhân quả giữa tôi và Ma đạo.

Kể từ lúc biết tôi và cô ấy sắp phải tạm biệt nhau, vẻ mặt Tuyết Dương vẫn luôn rất bình tĩnh.

Tuy nhiên, sau khi nghe tôi nói lời này, Tuyết Dương cuối cùng cũng không thể kìm nén được nỗi buồn trong lòng nữa, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, vội vàng lùi ra xa tôi.

Khuôn mặt đầy ắp sự hoảng loạn, thậm chí trong ánh mắt nhìn tôi còn mang theo một chút sự cầu xin.

“Tạ Lan, đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.”

"Em không cầu xin anh trở về Nhân gian gặp lại em, em chỉ mong anh bắt luận là ở đâu, vẫn luôn là đệ tử Ma đạo, có được không?"

Tuyết Dương bật khóc như mưa, một cảnh tượng khiến người khác nhói lòng mà tôi chưa từng trông thấy.

Nhưng tôi đã quyết tâm, nếu muốn toàn tâm toàn ý quyết chiến với Thiên đạo, thì tôi không thể có nửa điểm dính líu đến Nhân gian nữa.

Điều quan trọng nhất là lúc đó tôi đã nhận ra rằng, có thể mình sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.

Tôi không dám nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, mà ngồi trên ghế, quay lưng về phía cô.

Tuyết Dương vẫn luôn khóc một cách kìm nén, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô ấy tiến đến phía sau tôi, cởi bỏ mũ quan trên đầu tôi.

Đêm tối tĩnh lặng, tóc xanh như tuyết. Tôi nghe thấy tiếng tuyết rơi...

Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe Tuyết Dương lên tiếng: "Xong rồi."

Tôi đứng dậy, quay người lại nhìn Tuyết Dương, nước mắt trên mặt cô ấy đã khô từ lâu, trên mặt không còn dấu vết gì của sự đau buồn.

"Khi xưa anh theo em vào Toàn Chân, tóc anh cũng dài như vậy, ừm, anh vẫn còn trẻ tuổi và anh tuấn như xưa." Tuyết Dương cười nói.

Tóc của tôi được Tuyết Dương buộc lại cẩn thận rồi đặt lên bàn, gần như che kín toàn bộ mặt bàn. Tôi biết rằng, sau khi tôi rời đi, đây sẽ là những nhớ nhung cuối cùng của cô ấy.

Không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng nữa, tôi dùng lực kéo Tuyết Dương ôm vào lòng và hôn tạm biệt cô ấy một cách mãnh liệt.

Tôi ôm cô ấy chặt đến mức như muốn hòa cô ấy vào thân thể của mình. Tuyết Dương nhiệt tình đáp lại, như thể nụ hôn kéo dài mãi mãi.

Tôi quên mất thời gian, tôi quên mất sự chia ly, dường như toàn bộ đất trời chỉ còn lại tôi và cô ấy…

Bình Luận (0)
Comment