Nếu như tôi không kịp thời thoát khỏi tòa tháp giam lỏng mình, thì có lẽ Ma đạo sớm đã bị loại bỏ khỏi cuộc chơi rồi.
Khi nhớ lại trận chiến phong thần năm đó, tôi không chỉ đau xót vì những hậu quả nặng nề sau mỗi trận chiến ở nhân gian mang lại cho Ma đạo. Nhân đạo, Tiên đạo, có phe nào không bị Thiên đạo đùa giỡn trong lòng bàn tay, mặc sức để họ tàn sát lẫn nhau đâu.
Ngọc Hoàng ngã xuống, Đạo Đức thiên tôn bỏ mạng, Tử Vi Đại Đế viên tịch, Đấu Mẫu Nguyên Quân qua đời, Đông Vương Công hy sinh ?
Thiên đạo bất nhân xem vạn vật như loài súc sinh.
Mảnh đất cuối cùng mà tôi đặt chân đến, chính là núi Cửu Lê.
Núi Cửu Lê là quê hương của Ma Đạo Tổ Sư đời trước, tại đây tôi đã khám phá ra bí ẩn về cuộc đời của đạo tổ, cũng biết được tên của ông ấy.
Nhớ đến lúc tôi khám phá bí ẩn về thân thế của ông ấy, đã gây chấn động khắp ba cõi nhân gian, thậm chí còn ảnh hưởng đến khoảng không của vũ trụ. Vạn vật đều đang thì thầm tên của ông ấy, Tạ Mạt Lăng.
Thiên tặc, thần trộm mặt trăng.
Đạo tàng kể rằng Thất Sát là một tên giặc đảo loạn trật tự thế giới, nhưng trên thực tế đây chẳng là gì cả.
Tai tinh thật sự, là Thiên tặc.
Nếu không có Đạo Tổ, thì có ai ở nhân gian tam giới lục đạo đủ sức thoát khỏi sự khống chế của Thiên đạo?
Trên đỉnh núi Cửu Lê, tôi nhìn thấy Tạ Hồng Anh, cô ấy đang bái lạy tượng Thất Sát, bên cạnh có đặt hành lý đã đóng gói sẵn.
Tôi đứng trên mây nhìn cô ấy rất lâu. Tôi nhìn thấy cô ấy đi về phía đông, cho đến khi biến mất trong biển người bao la.
Nhìn theo hướng đi của Tạ Hồng Anh, thì đích đến chỉ có thể là tổ đình Ma đạo Quy Khư.
Thật không may, đúng như tôi dự đoán lúc đó, Quy Khư vẫn còn đó, nhưng Ma Đạo Tổ Sư đã truyền lại cho người khác rồi.
Trong biển người chật kín tấp nập, Tạ Hồng Anh dứt khoát tiến về phía Quy Khư.
Còn tôi đứng giữa đám mây bồng bềnh trôi nổi, bay thẳng vào khoảng không vũ trụ xa xăm u tối.
Một người đi đường về cội nguồn, một người quay lưng nói lời từ biệt.
Điều duy nhất không thay đổi là tất cả chúng tôi đều là đệ tử của Ma đạo.
Khoảng trống của vũ trụ mênh mông vô tận, chi chít các vì tinh tú tỏa sáng lấp lánh.
Du hành xuyên qua nó, con người thường dễ dàng quên đi thời gian, thậm chí quên mất sự tồn tại của chính mình.
Không ai biết quốc gia của Thiên đạo nằm ở đâu, có thể tọa lạc ở trung tâm vũ trụ, hoặc có thể được ẩn giấu ở rìa vũ trụ, thậm chí có thể không nằm ở bên trong vũ trụ này mà ở vùng trời bên ngoài.
Tôi cố gắng gọi vận mệnh, nhưng không được phản hồi.
Thấy vậy, tôi quyết định đến Thái Cổ Thần Giới để thăm nom Nguyên Duệ và con tôi trước.
Tôi đã cắt đứt hết mọi nhân quả ở nhân gian, nhưng tôi không cần kết thúc nhân quả trong Thái Cổ Tam Giới, bởi vì Thái Cổ Thần Giới và Thái Cổ Ma Giới đại diện cho quá khứ, họ bắt buộc phải hợp sức với tôi hòng chống lại Thiên đạo.
Thái Cổ Thần giới, Chiến Thần.
Thùy Họa uể oải ngồi trên chiếc ghế bập bênh, đứng cạnh cô là một cậu bé khuôn mặt tuấn tú, đang cố gắng dùng nắm đấm nhỏ bé của mình xoa bóp chân cho cô.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Nguyên Duệ đau lòng khôn xiết, đứa con mà cô ấy đứt ruột đẻ ra, nhưng giờ không chỉ phải gọi người khác là mẹ, còn phải khom lưng hầu hạ cô ấy mỗi ngày.
“Mẹ, anh trai nhìn trông vất vả quá.” Tạ Mạt bĩu môi tức giận nói.
“Ừ.” Mộ Dung Nguyên Duệ than thở đáp lại.
"Anh ơi, tại sao anh phải vất vả như vậy?"
"Bởi vì anh trai con là đàn ông, đàn ông phải làm việc chăm chỉ, để sau này lớn lên có thể chăm sóc cho người phụ nữ của mình. Mẹ không muốn anh con giống hệt như cha con, một kẻ vô tích sự, suốt ngày bám váy phụ nữ nữa."
"Mộ Dung, nể mặt chút đi, đừng có nhạo báng người đàn ông của ta." Thùy Họa lạnh lùng nói.
"Haha, nói hay lắm. Người đàn ông của cô không phải là đàn ông của ta sao? Hãy suy nghĩ kỹ xem chủ mẫu Ma đạo là ai, ai sẽ sinh con dưỡng cái cho anh ấy." Mộ Dung Nguyên Duệ cười lạnh đáp lại.
Hai ánh mắt sắc bén của hai người phụ nữ va chạm, nhiệt độ của toàn bộ Chiến Thần giảm mạnh, Tạ Mạt và Tạ Lăng sợ đến mức không dám cử động, cong lên đôi môi nhỏ, mếu máo như sắp muốn khóc.
Lúc này, một luồng ma khí đáng sợ, khiến người ta lạnh sống lưng đột ngột giáng xuống đây.
Kiêm Hà phớt lờ bầu không khí căng thẳng giữa hai người phụ nữ, bước vào đại sảnh, lần lượt hành lễ với Thùy Họa và Nguyên Duệ, mỉm cười dịu dàng nói: “Chào các chị em.”
"Cô đến đây làm gì?" Thùy Họa lạnh lùng hỏi.
"Nhân gian vạn ma vừa truyền đến tin tức, Tạ Lan đã rời khỏi nhân gian." Kiêm Hà nói.
"Ồ."
Thùy Họa trầm tư đôi lát rồi bay thẳng lên trời, cùng lúc đó, Mộ Dung Nguyên Duệ bắt đầu dùng đạo Chiến Thần suy luận.
Không lâu sau đó, Mộ Dung Nguyên Duệ mỉm cười ôm lấy hai đứa con: "Đi thôi, ba chúng ta đi đón cha các con!"