Mắt thấy Thái Cổ Thần Giới đã hiện ra trước mặt, đột nhiên một ý chí chết chóc lạnh thấu xương từ Thái Cổ Thần Giới phóng thẳng về phía tôi.
Tôi lơ lửng trên không, nhìn về phía trước, và thoáng chốc, Thùy Họa đã xuất hiện.
Con mắt đen láy sâu thẳm trống rỗng, lông mày lạnh lùng như tuyết đã rơi hàng vạn năm.
Tôi do dự không biết phải chào cô ấy như thế nào, thời gian đã trôi qua, cô ấy không còn là cô gái yếu đuối của nhà họ Lâm ở sông Hoàng Hà, tôi cũng không còn là người nhặt xác dưới sông ở đàm Cửu Long nữa.
Ngay khi tôi đang im lặng, Thùy Họa đột nhiên ngẩng đầu lên và đọc “Dịch Chính Càn Khôn”. Vợ chồng là sự khởi đầu của mối quan hệ giữa hai con người với nhau. Thơ Chu Triệu, hôn nhân là vương hóa chi nguyên. Vì vậy, tiếng phượng vang lên báo trước sự thịnh vượng, hạnh phúc dài lâu.
Lúc này, Thùy Họa dừng lại. Sau đó tôi đọc thiên đào trác trác, trăm năm hạnh phúc. Hôm nay, có một quân tử Tạ Lan, thế trạch di phương, thái dự tố chiêu.
Hai chúng tôi vừa đọc xong hai bài thơ này. Rồi nhìn nhau mỉm cười, năm tháng trôi qua thật là nhanh, thoáng cái đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Chết sống cùng nhau, chắp tay đi tới bạc đầu
Có một số lời hứa không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện nói ra, nhất là khi người đó đã trải qua rất nhiều chuyện đau thương và mất mát, nhưng vẫn chưa từ bỏ, thì mỗi một lời nói đều đáng trân trọng cả đời.
Thùy Họa nhẹ nhàng mỉm cười, mặc dù đôi mắt u linh tăm tối vẫn khiến người ta kính sợ, nhưng hai lông mày tuyết lạnh giá của cô đã tan chảy.
Chúng tôi duỗi tay ra, rồi ôm chặt lấy nhau.
Thân thể Khôi Cương mang ý chí âm dương tuyệt diệt, trước kia khi tôi chưa bước vào cảnh giới âm dương tuyệt diệt nên không thể ôm ấp gần gũi như vậy, thì bây giờ đã không còn điều gì ngăn cấm chúng tôi nữa.
“Tạ Lan, đã bao lâu rồi anh chưa ôm em như vậy rồi?” Thùy Họa thì thầm vào tai tôi, sắc mặt lãnh đạm bình tĩnh.
Những lời thì thầm nhẹ nhàng, như những bông hoa nở rộ ngay trời đông giá rét, khiến cả người tôi rung lên vì xúc động.
Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy hôm nay cô ấy thật sự, thật sự đặc biệt rất nhiệt tình và nóng bỏng.
Ôm cơ thể mỏng manh lạnh như băng của cô ấy, khi tôi sắp hôn lên đôi môi của Tử Thần, thì tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ.
Nhìn về phía xa, hai tay Nguyên Duệ ôm hai đứa nhỏ đang đứng từ xa ngắm nhìn tôi, hàng nước mắt như giọt lệ pha lê từ từ rơi xuống.
Tạ Mạt và Tạ Lăng gào khóc không ngừng, khóc nhiều đến nỗi lòng tôi như tan nát.
Tôi cố thoát khỏi vòng tay của Thùy Họa, nhưng bị cô ấy đẩy mạnh ra ngoài.
“Anh mau đi đoàn tụ với gia đình nhỏ của mình đi, dù sao đi nữa, sẽ không ai thương hại một người cô đơn lạc lõng như em.”
Nói xong, cô ấy không cho tôi thời gian giải thích, xoay người bay thẳng về vùng đất m Dương Tuyệt Duyệt.
Lần trước tôi chỉ mới gặp Tạ Mạt, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp Tạ Lăng, tôi không kiềm nước cảm xúc mà ôm thằng bé vào lòng.
Có lẽ là huyết mạch tương liên, thằng bé lập tức ngừng khóc, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ bất bình.
“Ôi, Lăng nhi, sao con lại khóc?” Tôi nhẹ nhàng an ủi nó.
“Là mẹ nhéo con.”
Tôi liếc nhìn Nguyên Duệ, ánh mắt lảng tránh, mặt hơi đỏ, nước mắt đã tan từ lâu.
“Quả không hổ danh là Chiến Thần.” Tôi hậm hực nói.
“Nếu em không giở chiêu trò, thì e là anh đã bị mụ đàn bà điên đó bắt cóc đem về vùng đất m Dương Tuyệt Duyệt rồi.”
“Làm sao anh nỡ bỏ mặc ba mẹ con em chứ?” Tôi mỉa mai đáp lại.
“Haha, sợ rằng trong lòng anh cho dù ba mẹ con em cộng lại cũng không bằng một ngón tay của cô ta đâu nhỉ.”
Tôi sẽ không cãi nhau đôi co với Nguyên Duệ, chỉ giơ tay ôm lấy Tạ Mạt.
Đôi tiên đồng ngọc nữ, cảnh tượng ấm cúng thật sự đã ứng nghiệm là hình ảnh khắc trên đá Tam Sinh.
“Nào, về nhà thôi.” Nguyên Duệ nhẹ nhàng nói.
Khi đến phủ Chiến Thần, chúng tôi nhìn thấy Kiêm Hà. Trong lòng tôi vừa cảm thấy ấm áp, vừa áy náy tội lỗi.
Nguyên Duệ vốn là người thông minh sắc sảo thấu tình đạt lý, biết tôi và Kiêm Hà mới gặp nhau nên nói nhỏ vào tai tôi: “Dù sao sau này anh cũng sẽ sống trong điện Chiến Thần, đi nói chuyện với Kiêm Hà đi, em không giống ai đó, không quan tâm mấy vấn đề này đâu.”
Tôi ngạc nhiên bật cười, Nguyên Duệ quả thực rộng lượng hơn Thùy Họa rất nhiều.
Hai người phụ nữ đều có tính cách rất khác biệt, Nguyên Duệ rộng lượng, còn Thùy Họa mắt không chứa được hạt cát. Vì vậy, tuy Nguyên Duệ là người đến sau nhưng Kiêm Hà lại là người thân thiết với cô nhất.
Còn về Thùy Họa, do bản thân sở hữu cơ thể Khôi Cương nên không ai có thể gần gũi với cô ấy, tính tình lại lạnh lùng xa cách, ngay cả Thuần Quân cũng hiếm khi nói chuyện với cô ấy.