Tôi đặt Tạ Mạt và Tạ Lăng xuống rồi đi về phía Kiêm Hà.
Khi tôi đang định cùng cô ấy tâm sự chuyện xưa, đột nhiên thấy vẻ mặt của Kiêm Hà tối sầm lại, vội vàng hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Tạ Lan, e rằng chúng ta phải chọn ngày khác ôn lại chuyện xưa rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Em vừa nhận được tin từ chủ nhân Thương Ma. Thái Cổ Ma Giới đang bị tấn công, em mới nhanh chóng quay về Thái Cổ Ma Giới càng sớm càng tốt.”
“Là đại quân của Thiên đạo sao?”
“Tình hình chính xác hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, em chỉ biết phía phe địch có cường giả chí tôn.”
Chí Tôn chính là cấp độ cao nhất của sức chiến đấu trong vũ trụ hư không, Tứ Linh Thần Thú thật ra cũng thuộc về cấp bậc Chí Tôn, Vĩnh Dạ Chi Quân và Quang Minh Thánh Chủ cũng thế.
Ngoài mấy người bọn chúng ra, chúng tôi hoàn toàn không có chút thông tin gì về quốc độ Thiên đạo.
Kiêm Hà lo lắng cho an nguy bắt buộc phải nhanh chóng quay về Ma giới xem xét tình hình. Mà tôi cũng không thể đi cùng để hỗ trợ cô ấy, bởi vì nếu tôi rời đi, một mình Nguyên Duệ không đủ sức bảo vệ Tạ Lăng và Tạ Mạt.
Ngay sau đó, tôi triệu hồi Thuần Quân, và ra lệnh cho cô ấy cùng Kiêm Hà về Thái Cổ Ma Giới.
“Thuần Quân, nhất định không được liều mạng chiến đấu đến chết, dù thế nào đi nữa, thì cô cũng phải mang Kiêm Hà an toàn về cho ta.” Trước khi rời đi, tôi đã dùng thần niệm căn dặn Thuần Quân kỹ càng.
“Dạ vâng, thưa Đạo Tổ.”
Kiêm Hà và Thuần Quân vừa rời đi, Mộ Dung và tôi bắt đầu phân tích tình hình chiến đấu.
“Thiên đạo đáng lẽ không nên gửi quân đánh Thái Cổ Ma Giới” Nguyên Duệ nói.
“Tại sao?”
“Vận mệnh và Thiên đạo còn đang đàm phán, lúc này Thiên đạo không thể nào hấp tấp phái binh được. Hơn nữa cho dù Thiên Đạo xuất binh cũng sẽ không tấn công Ma giới trước, bây giờ Ma giới đã không còn núi Thánh Ma, cũng không có hạt giống ma. Đó là một vùng đất hoang vắng, việc Thiên đạo cất công tập hợp quân đội tấn công Ma giới là hoàn toàn vô nghĩa. Em nghi ngờ Thiên đạo đánh Ma giới chỉ là kế nghi binh, Thần giới mới là mục tiêu thật sự của Thiên đạo.” Nguyên Duệ nói.
“Hắn sẽ không tấn công Thần giới đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã ở Thần giới.”
Trong trận chiến với Vĩnh Dạ Chi Quân, chiến hồn bất tử của tôi đã hấp thụ sức mạnh của huyền quan, biến núi Bất Chu thành một thanh kiếm.
Khi đó, tôi không cách nào khống chế được sức mạnh của huyền quan, không địch nổi Hắc Ám Chi Đao của Vĩnh Dạ Chi Quân, bị kiếm của hắn ta đâm thẳng vào huyền quan.
Tạ Mạt và Tạ Lăng cảm nhận tôi gặp nguy hiểm, hai con thánh thú giao tiếp tâm linh, kích hoạt hai đạo kính tượng ý chí chiếu thẳng vào huyền quan của tôi, trục xuất Vĩnh Dạ Chi Quân.
Rồi phía nam và phía bắc dựng lên hai cột chống đỡ huyền quan, từ đó huyền quan của tôi được chia thành hai màu đen trắng giao hòa cả ngày lẫn đêm.
Hai cực của huyền quan được xác định rõ ràng, giúp tôi nắm vững sức mạnh của huyền quan, giờ đây sức chiến đấu của tôi đủ để chiến đấu bất cứ tên thiên tôn dưới trướng Thiên đạo.
Nghe tôi nói xong, Nguyên Duệ gật đầu nói: “Vĩnh Dạ Chi Quân nhất định phải biết con át chủ bài của anh, chỉ cần anh đặt chân đến Thần giới, Thiên đạo sẽ không tùy tiện phái quân đánh Thần giới. Vậy động cơ của hắn là gì?”
Ma giới không xứng đáng để Thiên đạo lao tâm phí sức, hắn ta cũng không thể tùy tiện dẫn quân chinh phạt Thần giới, vì vậy chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất là Tử Thần trong vùng đất âm dương tuyệt diệt.
“Thiên Đạo giả vờ tấn công Ma giới, mục đích thực sự của hắn ta là Thùy Họa sao?” Tôi lo lắng hỏi.
“Có thể lắm.” Nguyên Duệ nghiêm túc nói.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tôi sốt sắng hỏi.
“Ma giới đang bị tấn công, anh không thể rời khỏi Thần giới, thế nên chúng ta chỉ có thể đợi thôi. Chỉ hy vọng cô ấy sẽ không còn cố chấp như xưa nữa, nếu cô ấy muốn chạy trốn, trừ phi Thiên Đạo đích thân động thủ, thì sẽ không ai có thể giữ chân cô ấy được.”
“Thật không may, tuyệt đối sẽ không có Phá Quân lâm trận bỏ chạy đâu.” Tôi thở dài nói.
“Chưa chắc đâu, anh tưởng rằng cô ấy vẫn là Phá Quân năm xưa sao? Tin em đi, Tạ Lan, người phụ nữ Lâm Thùy Họa này giờ đã có chính kiến của riêng mình rồi.”
“Chỉ hy vọng em nói đúng.”
Ngay khi Thùy Họa trở về vùng đất âm dương tuyệt diệt, cô lập tức cảm nhận được hai luồng thần niệm đáng sợ đến từ hai cực Bắc và Nam.
Thùy Họa vẫn bình tĩnh, hiến tế m Dương Tuyệt Duyệt Đao chìm xuống sông Minh.
Thanh đao nhiễm nước Minh, bùng nổ sát khí âm dương hủy diệt. Sát khí chìm xuống lòng sông, nhưng vẫn im lặng cho đến khi toàn bộ mặt sông Minh lóe sáng, giống như một con rồng bạc đang bơi lội trong nước.
“Mau cút ra đây.” Thùy Họa hét lớn.
Vừa dứt lời, vùng đất tuyệt diệt ở phía nam bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa sáng rực thắp sáng cả bầu trời.
Mà ở phía bắc, màn đêm trở nên tối tăm hơn, bóng tối bắt đầu nuốt chửng ánh sáng.