Đối mặt với hai luồng sát ý của Vĩnh Dạ Quân và Quang Minh Thần Chủ, Thùy Họa hóa Minh Hà thành đao, ngân long gào thét.
Một thanh thần binh mới xuất hiện trong tay, Minh Hà cuồng vũ, m Dương hỗn loạn.
Ngay khi đao xuất hiện, lập tức ảnh hưởng tới âm dương hai bờ Minh Hà, lấy Minh Hà đao làm trung tâm, tạo thành cơn lốc xoáy đen trắng khổng lồ.
Sức mạnh âm dương điên cuồng xoáy vào trong, vòng xoáy trung tâm hai hướng Nam Bắc tựa như vực không đáy, vĩnh viễn cũng không lấp đầy.
Vốn dĩ cơn lốc xoáy âm dương đã đủ để hủy diệt thế giới.
Nhưng cơn lốc xoáy do Minh Hà Đao gây ra đã hấp thụ hoàn toàn hai luồng sức mạnh âm dương và sắp rơi vào trạng thái hỗn độn, sự mất cân bằng âm dương trở nên hỗn loạn.
Trạng thái hỗn loạn nuốt chửng mọi bức xạ năng lượng. Chỉ cần lốc xoáy còn tồn tại, nó sẽ hoàn toàn mất kiểm soát và khiến thế giới sụp đổ.
Hiện tại Thùy Họa đang bị treo lơ lửng ở trung tâm vòng xoáy hỗn độn. Mặc dù nguy cơ hủy diệt âm dương đã tạm thời được giải quyết, nhưng nguy cơ của bản thân vẫn còn tồn tại.
Hắc Ám Đao chém xuống, Quang Minh đao chém xuống.
Thùy Họa rút Minh Hà đao ra khỏi vòng xoáy hỗn độn, mặc kệ đòn kết liễu của Quang Minh Đao mà dùng toàn lực chém vào Vĩnh Dạ Quân.
Hắc Ám Đao và Minh Hà Đao ở trong khoảng không giao nhau, trực tiếp khiến trường lực chân không sụp đổ vào bên trong, sức mạnh khủng bố ngưng tụ tại điểm giao của hai thần binh, tạo thành điểm sáng mờ ảo.
Những điểm sáng không ngừng nhảy múa giữa Hắc Ám Đao và Minh Hà Đao. Khi rơi xuống Hắc Ám Đao của Vĩnh Dạ QUân, Vĩnh Dạ Quân cảm nhận được mối đe dọa tử vong vô cùng lớn. Khi chạm vào Minh Hà Đao, điều tương tự cũng xảy ra với Thùy Họa.
Sức mạnh đạt tới đỉnh cao, âm thanh to lớn tới mức vô ảnh, không thể nhìn thấy được hình dáng ấy.
Điểm sáng không thể nào miêu tả thành lời, thậm chí còn không có sự tồn tại khách quan.
Có lẽ điểm sáng chỉ xuất hiện trong lòng hai người đang giao chiến với nhau một lúc.
Sức mạnh nhanh chóng đạt tới trạng thái cân bằng, điểm sáng lơ lửa giữa hai thần binh trở nên bất động.
Lúc này, sự cạnh tranh chính là ý chí và tâm niệm.
Vĩnh Dạ Quân có niềm tin mãnh liệt, vì hắn có Thiên đạo chống lưng, đồng thời hắn cũng tin chắc Quang Minh Thánh Chủ nhất định có thể nhân lúc hắn và Thùy Họa đạt thế cân bằng mà chém xuyên qua cơ thể khổng lồ của Tử Thần bằng một kiếm.
Tất cả những gì hắn cần làm là kiên trì và chờ đợi.
Niềm tin của Thùy Họa cũng rất mạnh mẽ. Thân là Tử Thần, cô sớm đã kinh qua sinh tử, cái chết không làm cô sợ hãi. Đương nhiên, cô sẽ không lại tự mình tìm chết lần nữa.
Niềm tin của cô chỉ đặt vào Vĩnh Dạ Quân. Cô muốn hắn chết.
Về phần sống chết của cô, nó đã chẳng còn là vấn đề liên quan và sẽ không mang lại bất kì gánh nặng tâm lí nào cho cô.
Vĩnh Dạ Quân đang chờ. Vốn cho rằng chỉ là vấn đề trong phút chốc, Quang Minh Thánh Chủ sẽ mau chóng kết thúc cuộc sống của Tử Thần và giúp hắn trốn thoát. Đáng tiếc hắn đã đánh giá thấp thời gian để năng lượng dung hợp xảy ra. Đúng, dòng thời gian lúc này đã trật bánh.
Khoảnh khắc điểm sáng xuất hiện, cuộc đối đầu của hắn với Tử Thần đã trở thành một điểm thời gian độc lập, nằm ngoài tầm kiểm soát của thời gian.
Trong lúc này, mỗi giây có thể tương đương với cả mười nghìn năm.
Thời gian càng dài, đối với những người đang chờ đợi càng thêm dày vò.
Niềm tin của Vĩnh Dạ Quân bắt đầu dao động, bởi sự chờ đợi đã tiêu hao rất nhiều sự kiên nhẫn của hắn, những sai lầm cũng bắt đầu xuất hiện trong tâm linh hắn, và hắn thậm chí còn hoài nghi cả Quang Minh Thánh Chủ.
Hắn cho là Quang Minh Thánh Chỉ không muốn ra tay chống lại Tử Thần, là bởi vì gã muốn chiếm hết công lao, trở thành sủng nhi duy nhất dưới trướng Thiên Phụ.
Ngược lại, Thùy Họa đã chẳng còn bận tâm tới thời gian.
Thái Sơ Tử Thần, m Dương tuyệt diệt, vạn năm hay là khoảnh khắc cũng không có gì khác biệt.
Điểm sáng bắt đầy dao động, dần rơi xuống Hắc Ám Đao, càng khiến tín niệm của Vĩnh Dạ Quân sụp đổ.
Sau đó điểm sáng bắt đầu di chuyển nhanh chóng, dọc theo lưỡi Hắc Ám Đao tiến tới tay đang cầm kiếm của Vĩnh Dạ Quân.
Lúc này, nếu như Vĩnh Dạ Quân tàn nhẫn đánh gãy bàn tay cầm kiếm, hắn vẫn có thể tự cứu mình.
Nhưng sự hoảng loạn tột độ chiếm lấy trái tim hắn, và thanh kiếm lẽ ra phải vứt đi lại trở thành cọng sơm cứu mạng của hắn.
Trong lúc do dự, nhận lấy thảm họa.
Cuối cùng, điểm sáng dọc theo chuôi kiếm tiến vào trong cánh tay Vĩnh Dạ Quậ, sau đó nhanh chóng di chuyển dọc theo cánh tay, lơ lửng phía trên thần đình của Vĩnh Dạ Quân.
Khi cái chết đến gần, Vĩnh Dạ Quân cuối cùng cũng nhận ra sai lầm mình đã mắc phải, tội vọng gọi tên Thiên đạo.
Đáng tiếc là đã muộn rồi.