"Tan thành tro bụi."
Thùy Họa thở dài, Minh Hà Đao lần nữa phóng ra lưỡi kiếm mạnh mẽ, điểm sáng đâm vào huyền quan của Vĩnh Dạ Quân.
Vĩnh Dạ Quân từ trên trời rơi xuống, lúc này thần hồn của hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Thân thể khổng lồ rơi từ vùng đất diệt tuyệt vào khoảng không vô tận.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng một tiếng vang từ hư không làm chấn động vạn cổ.
Con của Thiên Đạo, Vĩnh Dạ Quân.
Vẫn lạc!
Vĩnh Dạ Quân vỡ thành từng mảnh nhỏ trong bóng đêm vô tận, toàn bộ linh thức bị quy luật của vũ trụ trực tiếp xóa sạch, hòa vào bóng đêm vô tận rồi biến mất.
Mà thần binh hắn sử dụng, Vô Tận Hắc Ám Đao biến mất, không thấy tung tích.
Vĩnh Dạ Quân đã chết. Thời điểm mà hắn rời đi lúc ban đầu lại được tìm thấy trong dòng thời gian. Lúc này, Quang Minh Thánh Chủ gầm lên, điên cuồng tấn công Thùy Họa.
Niềm tin của Thùy Họa là giết chết Vĩnh Dạ Quân. Một khi niềm tin đã đạt được, không có cách nào chịu được đòn tấn công phẫn nộ của Quang Minh Thánh Chủ. Cơ thể Thùy Họa tan vỡ, thần hồn khuấy động rồi hòa vào trong Minh Hà Đao.
Nhân đao hợp thể, lao vào cơn lốc hỗn động để nỗ lực tốn thoát.
Nhưng đúng như Mộ Dung Nguyên Duệ đã dự đoán, lúc này Thùy Họa đã không còn là Tướng Phá Quân năm đó nữa.
Nếu là trước đây, cô sẽ chiến đấu tới cùng với Quang Minh Thánh Chủ, cho dì có sẵn sàng hủy diệt cả thể xác lẫn lẫn tinh thần. Hiện tại chỉ cần một tia hi vọng, cô sẽ không hi sinh vô ích.
Đây không phải là cô sợ chết, mà vì cô đã thật sự kinh qua sinh tử.
Chẳng bằng việc trải qua sinh tử, mới biết được giá trị của cái chết, sẽ không hi sinh vô ích.
Thùy Họa thoát khỏi vùng đất Âm Dương tuyệt diệt qua lốc xoáy hỗn động, Quang Minh Thánh Chủ cũng đuổi kịp. Phía sau hai người, cơn lốc hỗn độn mất kiểm soát cuối cùng gây ra vụ nổ lớn, toàn bộ cùng đất Âm Dương tuyệt diệt sụp đổ trong vụ nổ.
Minh Hà Đao nháy mắt đi vạn dặm, nhưng dù nhanh tới đâu cũng không thể nhanh hơn ánh sáng.
Dù là trốn đi đâu, Quang Minh Thánh Chủ vẫn bám sát như hình với bóng.
Thùy Họa suy nghĩ lóe lên. Từng có lúc cô muốn tới Thái Cổ Thần Giới, bởi vì Thái Cổ Thần Giới có tôi.
Nhưng cuối cùng cô lại từ bỏ dự định này, tiếp tục trốn tới bên rìa vũ trụ.
Minh Hà Đao phi hành, đốt cháy thần hồn Thùy Họa.
Thần hồn Thùy Họa cạn dần, tốc độ cũng ngày càng chậm. Mắt thấy không thể thoát khỏi truy sát của Quang Minh Thánh Chủ, Thùy Họa quyết định dùng biện pháp cuối cùng.
Cô chọn một tinh thú không có ánh sáng, cho phát nổ để khiến Quang Minh Thánh Chủ bị thương.
Vũ trụ trống rỗng, tinh tú dàn ra. Tinh tú này được chọn vì nó sắp chết nhưng vẫn chưa chết hẳn.
Dường như sẽ chết bất kì lúc nào, nhưng ánh sao yếu ớt dường như lại thắp sáng toàn bộ tinh tú.
Giữa sống và chết có sự khủng bố rất lớn, nhưng giữa sống và chết cũng có hi vọng.
Thùy Họa đã từ bỏ hi vọng sống sót, hi vọng của cô là mong rằng cái chết của mình sẽ trở nên có giá trị.
Vĩnh Dạ Quân và Quang Minh Thánh Chủ chắc chắn là cánh tay phải của Thiên đạo. Nếu có thể giết được cả hai thiên tử này, sẽ xướng lên bài phúng viếng cho quốc đô Thiên đạo.
Vì nhân gian tam giới, vì Thái Cổ tam giới, đóng góp công lao bất diệt.
Quang Minh Thánh Chủ ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Thùy Họa, tung ra một đòn vượt qua cả giới hạn trước khi Minh Hà Đao làm nổ tung tinh tú.
Minh Hà Đao đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh linh hồn của Thùy Họa. Đối mặt với sự ngăn chặn của Quang Minh Thánh Chủ, chỉ có thể nuốt hận.
Tinh tú dần mờ đi, hi vọng mất đi màu sắc.
Nhưng vào lúc Minh Hà Đao sắp bị Quang Minh Thánh Chủ chém làm đôi, một luồng sức mạnh kì lạ đột nhiên xuất hiện từ tinh tú dường như sắp chết đi bất kì lúc nào.
Không có gì nhanh hơn ánh sáng. Nếu như phải tìm một lực lượng trong khoản không vũ trụ có thể cạnh tranh với tốc độ ánh sáng thì đó chính là quỹ đạo gió của Thái Sơ Phong Thần.
Gió nổi lên, bóp méo ánh sáng, cũng bóp méo nhát kiếm tất sát của Quang Minh Thánh Chủ.
Nhát kiếm vốn chém vào nơi yếu nhất của Minh Hà Đao đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, chỉ cắt được một khoảng trống trên Minh Hà Đao, nhưng lưỡi kiếm không bị gãy.
Quang Minh Thánh Chủ dù sao cũng là người ưu tú nhất của thể hệ sau, còn chưa xác định được bút tích của cơn gió là ai, một kiếm vẫn chưa dốc toàn lực, hắn lập tức lao tới đuổi theo.
Nhưng sau khi nhận được một đòn nặng nề, Minh Hà Đao lại tăng tốc, lập tức rời khỏi tầm mắt của Quang Minh Thánh Chủ mà hướng về tinh tú kia.
Minh Hà Đao lúc này đã mất đi sức mạnh làm nổ tung tinh tú, thần hồn của Thùy Họa cũng rơi vào trạng thái cực kì suy yếu do lưỡi đao bị hư hại. Quang Minh Thánh Chủ không chút do dự, giải phóng tần niệm để tìm kiếm toàn bộ các tinh thú nhằm tìm ra tung tích của Minh Hà Đao.
Những tinh tú được thắp sáng bởi thần niệm của Quang Minh, rất nhanh sau đó, Quang Minh Thánh Chủ đã tìm được vị trí của Minh Hà Đao đang chịu tổn hại.
Nhưng lúc này hắn lại bắt đầu do dự, vì Minh Hà Đao bị hư hỏng đang được một nữ nhân cầm chắc trong tay.
Hắn thấy thanh đao, cũng thấy nữ nhân kia.
"Ngươi là ai?" Quang Minh Thánh Chủ nói.
"Tôi là ai? Tôi không nhớ mình là ai." Nữ nhân nói.
Giọng nói trống rỗng, ánh mắt vô hồn không chút ánh sáng.
Nữ nhân vừa nói, ngón tay trắng nõn lướt qua lưỡi đao, không cẩn thận bị lưỡi đao chém trúng, vài giọt máu thấm vào lưỡi đao.
Đúng lúc này, một luồng khí tức quen thuộc phát ra từ thân đao.
Ánh mắt nữ nhân bắt đầu lúng túng, sau đó lửa giận sôi trào trong lòng cô.
Sự bi phẫn vượt qua mọi chuyện trong quá khứ. Ngay cả khi nhìn thấy người mình yêu chết trước mắt, cũng không tức giận như bây giờ.
Người yêu chết rồi, cô có thể cùng tuẫn táng.
Nhưng thần niệm quan thuộc trong thanh đao là cảm giác tội lỗi mà cả đời này cô không thể nào đối mặt.
Cô nhớ lại chuyện xưa, mở khóa kí ức đã bám bụi.
Bàn tay cầm đao bắt đầu run rẩy kịch liệt, sau đó chỉ vào Quang Minh Thánh Chủ.
"Ta biết ta là ai rồi. Ta từng có vô số cái tên. Thái sơ, Thái Cổ, Thiên Đình, nhân gian, đều có truyền thuyết và dấu vết về ta. Thần Ma cũng chỉ như chớp mắt thoáng qua. Nhưng có một cái tên, ta vĩnh viễn sẽ không quên."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Quang Minh Thánh Chủ nghiêm giọng hỏi.
"Đệ tử Ma đạo, Phong Thập Bát!"