Thùy Họa là người như thế nào chứ, mệnh mang theo sát, nhật kiến khôi cương(1).
(1) có câu nói “mệnh khôi cương, khó thoát khỏi đường hoàng tuyền”. Dân gian quan niệm nữ tử có mệnh khôi cương thì xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ nhưng khắc chồng. Cả câu này ý nói trong mệnh của Thùy Họa mang theo sát, khắc người bên cạnh.
Thiên Công Địa Kích, m Dương Diệt Tuyệt.
Thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng quả thực đã chôn vùi vô số bậc cường giả, trong số đó có rất nhiều vị chí tôn, thế nhưng nếu luận về thần cách, không một kẻ nào có thể so sánh với Tử Thần Thái Sơ.
Tử Thần Thái Sơ vốn là một vị cường giả có thể cứng rắn đối nghịch với Thiên Đạo, cho dù âm dương tan biến, Tử Thần vẫn có thể tái sinh từ trong hư không diệt tuyệt.
Trên thực tế, lúc kính tượng của Thùy Họa từ trong quan tài thoát ra đã gây ra một cơn chấn động cho khắp cả thế giới.
Không biết bao nhiêu thần niệm hướng về nơi này, sau đó lại dùng tốc độ điên cuồng để vội vã chạy trốn.
Tên của người, bóng của cây, lúc Thái Sơ Tử Thần còn sống vốn là bậc chí tôn trong vũ trụ vạn cổ, là tử địa của chúng sinh, là tiếng thở dài của âm dương. Cho dù giờ đây chỉ còn lại một đạo kính tượng hồn linh, khí hy di cũng chỉ có thể khiếp sợ mà vội vã bỏ chạy.
Bởi vì trong truyền thuyết, Tử Thần Thái Sơ không những có thể hấp thụ hồn năng mà còn có thể luyện hóa khí hy di để sử dụng cho riêng mình.
Sở dĩ Tử Thần Thái Sơ khiến các bậc chí tôn trong vũ trụ phải kiêng kị cũng chính bởi vì điều này. Khi còn sống không thể vĩnh sinh, khi chết đi lại sa vào trầm luân.
Kẻ duy nhất vĩnh sinh cũng chỉ có Thiên Đạo và Tử Thần.
Thiên Đạo chủ sinh, Tử Thần chủ sát.
Sở dĩ chiến lực của Thùy Họa không quá mạnh là bởi vì cô ngưng tự thần cách của Tử Thần Thái Sơ chưa được bao lâu, còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được uy năng của Tử Thần, đương nhiên cũng bao gồm cả việc luyện hóa khí hy di.
Thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng không biết đã chôn vui biết bao nhiêu linh thức, phần lớn khí hy di đã sớm hóa thành năng lượng hỗn độn, số người có thể duy trì sự tồn tại của linh thức chỉ chiếm một phần vô cùng nhỏ.
Mỗi một ngôi Thần Mộ đều là chiến tích vẻ vang của Thiên Đạo, đồng thời cũng là nơi Tử Thần Thái Sơ chiếm đoạt vô số cơ duyên.
……
Thùy Họa hiện thân đã khiến cả thế giới hy di phải chấn động, thế nhưng khi cô ấy chỉnh đốn y quan, hai chân quỳ xuống càng khiến cho các vị đại năng vạn cổ, linh thức chưa bị tiêu diệt không thể tin vào mắt mình
Phải là người như thế nào mới có thể nhận nổi một cái quỳ này của Tử Thần Thái Sơ?
Ngoại trừ Thiên Đạo còn có ai không chịu ảnh hưởng bởi uy áp của vị Tử Thần này, có thể chịu được một cái lễ to lớn nhường ấy?
Bọn họ nghe được mấy lời của Tử Thần, nghe thấy Tử Thần gọi vị hồng y nữ tử kia là Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn, vậy Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn lại là người như thế nào kia chứ?
Vì cớ gì người ấy có thể chịu nổi một lễ bái này của Tử Thần Thái Sơ, ngay cả nhăn mày một cái cũng chưa từng?
Về phần vị hồng y nữ tử kia, trong thế giới này không có mấy người từng tiếp xúc với cô ấy, trong ba nghìn năm đã qua cũng chưa từng có ai nhìn thấy cô ấy hiển hóa thành người.
Cô ta và người phụ nữ mặc áo trắng kia giống như không khí vô sắc vô hình, không một ai nhìn thấy, cũng không một ai cảm nhận được.
Không ai biết được lai lịch của bọn họ, ngay cả Ngọc Hoàng và Đạo Đức Thiên Tôn sau khi đến nơi này cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của hai người.
Ngọc Hoàng và Đạo Đức Thiên Tôn bởi vì thọ nguyên cạn kiệt mà chết, bọn họ cũng không thể nào thời thời khắc sử dụng thần niệm đi thăm dò thế giới xung quanh, Ngọc Hoàng hóa thành làn gió, Đạo Đức Thiên Tôn hóa thành mây bay, từ đó gió mây vấn vít trôi đi, đã sớm quyên hết chuyện cũ lúc sinh thời.
Với thần cách của bọn họ, trong thế giới này chính là những người xếp cuối cùng trong chuỗi thức ăn, quên đi tất cả chính là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
Toàn bộ cường giả hy di đều chấn kinh, ngay cả Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, hai chữ “Ma đạo” vang lên bên tai chẳng khác nào sấm sét trên bình nguyên.
Ma đạo?
Đã nhiều năm rồi chưa từng có ai ở bên tai cô nhắc về Ma đạo.
Năm xưa khi Tạ Mạt Lăng chết, cô vì đuổi theo ngài ấy đã không ngần ngại hy sinh tính mạng chặt đứt sông Vong Xuyên, sau đó hóa thành hy di đến nơi này, thế nhưng khi đến đây cô lại không hề gặp được người mình tâm tâm niệm niệm.
Trong lòng Phá Quân, Ma đạo chỉ có quan hệ với Tạ Mạt Lăng.
Khi biết rằng bản thân vĩnh viễn không đợi được Tạ Mạt Lăng, cô đã đóng băng tất cả mọi thứ liên quan tới Ma đạo.
Ngay cả sau khi Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn tới nơi này cũng bị cô ấy cấm nhắc đến hai chữ “Ma đạo.”
Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn chẳng biết nhiều về Tử Thần Thái Sơ, với cảnh giới của cô ấy mà nói trong thế giới này cũng chỉ là kẻ đứng cuối cùng trong chuỗi thức ăn, chẳng thể nào tiếp xúc với những điều cấm kỵ cũng như những bí mật trong vũ trụ hư không.
Lúc sinh thời khi chiến lực của cô đạt đến cảnh giới cao nhất chẳng qua cũng chỉ có thể sánh ngang với Đạo Tổ, thậm chí còn chưa đạt đến cảnh giới của Đạo Tổ, mà những vị hy di đại năng và Thái Cổ Thần Ma rơi xuống đây có mặt ở khắp mọi nơi, trong số đó chẳng thiếu Thái Cổ Thần Vương, Thái Cổ Ma Đế, thậm chí còn có cả sự tồn tại của bậc vạn cổ chí tôn.
Phá Quân rất nổi tiếng ở nhân gian, thế nhưng ở nơi này, cô vĩnh viễn không thể sánh được với Tử Thần, sự khác biệt về địa vị giống như dùng hạt gạo để so sánh với ánh trăng sáng vậy.
Thế nhưng Phá Quân vĩnh viên là Phá Quân kiêu ngạo, đừng nói cô vốn không biết Thái Sơ Tử Thần có lai lịch như thế nào, cho dù ngay cả Thiên Đạo có đứng trước mặt cô cũng chẳng thèm nhíu mày lấy một cái.
Cô ngước nhìn Thùy Họa, nhất thời không biết phải nói gì cả.
Về phần trận chiến Phong Thần 3000 năm trước, Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, thế nhưng cô ấy chưa từng hối hận về quyết định của bản thân.
Quan trọng nhất là khi ấy Phá Quân đã dò xét được tâm ý của Thiên Đạo, biết rằng Ma đạo nhất định sẽ bị hủy trong tay ông ta. Sau khi cô chết và giao lại mệnh cách Phá Quân, chút cảm giác tội lỗi cuối cùng còn sót lại cũng tiêu tan.
Cô cảm thấy bản thân vốn chẳng mắc nợ gì Ma đạo, 3000 năm phong thần, chẳng một ai cõng trên lưng sát khí nhiều như cô, cũng chẳng một ai mang gánh nặng sát nghiệp nhiều hơn cô.
Phá Quân vốn cho rằng bản thân sẽ không vì Ma đạo mà cảm thấy tội lỗi nữa, thế nhưng khi nhìn thấy có người tận tụy thành kính quỳ gối trước mặt mình tự xưng là đệ tử Ma đạo, trái tim của cô bỗng chốc đau nhói, đau đến không thể kiềm chế được.
“Ma đạo? Bây giờ vẫn còn Ma đạo sao?” Cuối cùng Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn đã thay Phá Quân cất lời.
Lời này vừa dứt, Thùy Họa ngẩng đầu khoe ra khuôn mặt xinh đẹp, kiêu ngạo vô cùng nói: “Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.”