Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1388 - Chương 1388: Bái Kiến Phá Quân (2)

Chương 1388: Bái Kiến Phá Quân (2) Chương 1388: Bái Kiến Phá Quân (2)

Khí hy di bắt đầu tiêu tán, chẳng có ai sẽ lãng phí sức lực cho những việc vô ích, trong thế giới này mỗi một sợi thần niệm mất đi vĩnh viễn sẽ không thể quay lại. Một khi thần niệm cạn kiệt, linh thức của bọn họ cũng theo đó mà tan biến.

Khí hy di nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng chỉ còn lại hai đạo.

“Đi thôi.” Một trong số họ lên tiếng, dùng thần niệm để trao đổi với người còn lại.

“Không.” Người còn lại trực tiếp cự tuyệt.

“Sao vậy?” Người trước đó hỏi.

“Ta cũng không biết tại sao, khi nhìn chăm chú vào chiếc quan tài trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác quen thuộc, ta muốn nhìn người trong quan một cái.” Người sau nói.

“Thần niệm của ngươi không nhiều, lần này hiển hóa thành người, ta e ngươi không trụ nổi.” Người trước nhẹ nhàng thuyết phục.

“Không sao cả, đối với ngươi và ta mà nói, sự tồn tại có nghĩa lý gì không?” Người sau lạnh nhạt hỏi lại.

“Ngươi vì sao không để ý đến tâm tình của ta, nếu ngươi chẳng còn nữa, ta vì cớ gì còn phải tiếp tục lưu lại cái thế giới chẳng có hi vọng này?”

“Vậy ngươi giúp ta mở quan tài ra, ta nhất định phải nhìn thấy người trong quan.”

“Được.”

Hai đạo khí hy di hóa thành hình người, là hai người phụ nữ trông hoàn toàn khác nhau.

Một người khoác bạch y như tuyết, một người áo đỏ rực rỡ như lửa.

Người phụ nữ mặc y phục màu trắng mày mắt dịu dàng, thế nhưng nếu để ý kỹ sẽ nhận ra trên đôi mày của cô ấy vương một vẻ xơ xác tiêu điều, đôi mắt sâu thẳm phảng phất như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Mà sát ý trên người phụ nữ mặc y phục màu đỏ càng mạnh mẽ hơn, rõ ràng là một người, thế nhưng lại giống một thanh đao, một thanh đao tắm trong máu tươi và lửa đỏ, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo cùng bá đạo như muốn sát phạt khắp vạn vật trên thế gian.

Muốn mở nắp quan tài cần hao phí rất nhiều thần niệm, thậm chí có thể vì vậy mà khiến thần niệm khô kiệt, linh thức tiêu tan.

Thế nhưng, vào lúc vị nữ tử áo đỏ đưa ra quyết định, nữ tử khoác bạch y kia đã hành động không chút do dự, thậm chí vừa ra tay liền cố hết sức dùng thật nhiều thần niệm, chỉ lo lắng đối phương sẽ tiêu hao nhiều linh lực hơn so với mình.

Hai người phụ nữ vừa hành động, nắp quan tại nặng như trái núi liền được mở ra, Thùy Họa vốn đã chờ đợi rất lâu trong quan ngay lập tức liền thoát ra.

Thùy Họa hóa thành người, trên mình khoác khôi giáp màu đen, ánh mắt thâm sâu khó dò quét một lượt khắp hai người đối diện, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của người phụ nữ khoác áo đỏ.

Một khắc này vừa diễn ra liền không thể nào hồi thần, chuyện cũ trong quá khứ ào ào như nước chảy về trong tâm trí.

Biết bao nhiêu năm trôi qua, trong truyền thuyết của Đạo Tàng vẫn luôn tồn tại một cái tên không thể bị lãng quên theo thời gian.

Thùy Họa lặng lẽ nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ trước mặt, nhấc tay chỉnh lại y quan.

Ngay cả khi cô ấy là Thái Sơ Tử Thần, ngay cả khi cô đã sớm trở thành bậc chí tôn trong vũ trụ, thậm chí có thể trực tiếp đối mặt với Thiên Đạo, thế nhưng khoảnh khắc đối diện với nữ tử mặc áo đỏ đang đứng trước mặt – một người có sức mạnh kém xa bản thân, trong lòng Thùy Họa bỗng tràn ngập một cảm giác tôn kính khó tả.

Thậm chí, cô ấy còn có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.

Có một số người vĩnh viễn không bao giờ biến mất, có một số người bất kể khi nào quay lại bất kể khi nào gặp được cũng khiến cho người ta cảm thấy chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng vọng.

Ma Đạo Tổ Sư là một người như vậy, Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn cũng là một người như thế.

Uy áp của thần cách tỏa ra từ trên người Thùy Họa khiến hai người phụ nữ kinh ngạc vô cùng, dưới uy nghiêm phát ra từ trên người Tử Thần, nữ tử khoác bạch y phải lùi lại một bước, thế nhưng nữ tử khoác hồng y rực rỡ kia vẫn bướng bỉnh đứng nguyên ở đó.

Đúng lúc bạch y nữ tử đang định khuyên nữ tử mặc hồng y tránh né uy áp của Tử Thần, Thùy Họa đột nhiên khụy gối quỳ xuống trước mặt hồng y nữ tử.

“Ma đạo Tử Thần bái kiến Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn.”

Bình Luận (0)
Comment