Mọi hơi thở đều bị cắt đứt trong chiếc quan tài, ngay cả thời gian dường như cũng bị đóng băng.
Nếu là người bình thường chỉ e cũng chẳng thể sống qua một khắc(1), thế nhưng Thùy Họa thân là Thái Sơ Tử Thần từ lâu đã sớm quen với bóng tối và sự cô độc này.
(1) một khắc tương đương 15 phút.
Chẳng nơi nào có thể cô đơn hơn vùng đất m Dương Diệt Tuyệt, cũng chẳng có gì yên lặng hơn tử vong,
Không biết đã qua bao lâu, Thùy Họa cố gắng mở nắp quan tài trên đầu cô.
Hiện giờ cô chỉ là hồn linh, sức nặng của nắp quan đối với cô mà nói chẳng khác nào một tòa núi. Cô không thể đẩy nó ra nhưng vẫn cố gắng hết lần này đến lần khác.
Bởi vì Thùy Họa biết nếu bản thân không thể rời khỏi quan tài, một đời này sẽ phải chôn vùi tại đây. Đây vốn là Tịch Diệt Thần Mộ, không biết trong hư không đã có bao nhiêu bậc đại năng bị giam cầm không thể thoát khỏi nơi này.
Bóng đêm và sự tĩnh tặng tuyệt đối khiến Thùy Họa không thể xuất ra chút sức lực nào, ngay cả khi bản thân là một Tử Thần thì cô cũng cảm thấy bất lực.
Sau khi cố gắng thử sức cả ngàn lần, Thùy Họa ngừng làm những việc tốn công vô ích, cô khép mắt lại và lặng lẽ chờ đợi.
Kể từ thời khắc nhìn thấy cánh cổng Thanh Đồng kia cô đã cảm nhận được vận mệnh của mình, cô biết rằng bản thân sớm muộn gì cũng tiến vào nơi này, thế nhưng ở đây vốn không phải điểm kết thúc của cô.
Lại không biết đã trôi qua bao lâu, quan tài của Thùy Họa bắt đầu bị bao vây bởi những cỗ thần niệm vô hình, không biết có bao nhiêu người đang cố dò xét xem kẻ nằm bên trong là ai.
Những cỗ thần niệm này không đến từ người sống cũng chẳng phải của người chết, trong thế giới này vốn không tồn tại cái gọi là “sống” mà cũng chẳng có cái gọi là “chết”, chỉ có khí hy di.
Người chết thành ma, ma chết thành tiệm, tiệm chết hóa hy di.
Hy di vốn vô sắc vô hình, thế nhưng điều này không có nghĩa là hy di không tồn tại ý thức.
Trên thực tế, hy di vốn cũng không phải là điểm kết thúc của tất cả các sinh mệnh, trong một không gian đặc biệt, khí hy di thậm chí còn có thể hóa thân thành người, cũng có thể giao lưu với nhau, ví dụ như thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng.
Thế nhưng một khi bọn họ rời khỏi nơi này, ngay lập tức sẽ bị xóa sổ trong vũ trụ hư không.
Không một ai biết vì lẽ gì mà Thiên Đạo lại không hủy diệt tất cả, nhất định phải lưu lại một thế giới như thế này, có thể là bởi vì quá cô đơn, cũng có lẽ vì nơi này mang theo hồi ức của Thiên Đạo.
Một kẻ không dám đối diện với quá khứ sẽ không cách nào thực sự cảm nhận được hiện tại.
Thiên Đạo không chết không diệt, thế nhưng phải gánh chịu nỗi cô đơn lạnh lẽo của kẻ trên cao, thế nên ông ta mới cho phép sự tồn tại nghịch thiên của một kẻ như Ma Đạo Tổ Sư.
Thời gian không thể giết được Thiên Đạo, nhưng nó có thể khiến Thiên Đạo cảm thấy trống trải không thể chịu nổi.
Thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng mang theo hồi ức của Thiên Đạo, giúp ông ta thoát khỏi cảnh cô đơn trong thời không miên man của vũ trụ.
Khí hy di bao phủ quanh quan tài của Thùy Họa, những kẻ có khí hy di đủ năng lực để thoát khỏi quan tài lúc sinh thời nhất định là một vị đại nhân vật chọc trời khuấy nước, có quyết tâm nghịch thiên cải mệnh, có dũng khí chống lại ý trời – chỉ những người như vậy sau khi chết đi thì ý chí mới không thể bị diệt, có thể thoát quan ra ngoài.
Thùy Họa không thiếu ý chí, thế nhưng giờ đây cô lại suy yếu vô cùng, nếu chỉ dựa vào sức của một mình bản thân vì vốn chẳng thể nào thoát được.
Không thể đếm được đã có bao nhiêu cỗ khí hy di tới trước quan tài của Thùy Họa, đáng tiếc chiếc quan tài thần bí đã chặt đứt tất cả, bọn họ không thể nào đoán được người đang nằm trong quan tài là ai, cũng không thể cảm nhận được bất kỳ sợi khí tức thần niệm nào.