Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1386 - Chương 1386: Quan Tài Thần Bí (2)

Chương 1386: Quan Tài Thần Bí (2) Chương 1386: Quan Tài Thần Bí (2)

Tốc độ của hai người đều đã đạt tới cực hạn, không một kẻ nào có thể khóa chặt khí tức thần niệm trên người họ, mà người có thể lần theo cũng sẽ bị một ngọn Hão Đãng Thần Phong kia của Phong Chủ xóa sạch dấu vết.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng tới được ranh giới của Vực Sâu Tịch Diệt.

“Ngài chắc chắn muốn cược một ván này chứ?” Phong Chủ hỏi.

“Cô lo lắng cho ta à?” Nam Hoa dịu dàng mỉm cười.

“Được rồi, kỳ thực ta càng lo lắng cho Thùy Họa hơn.” Phong Chủ thành thật thừa nhận.

“Cô có thể an tâm, cho dù ta có táng thân ở đây, đao Minh Hà cũng sẽ không sứt mẻ dù chỉ một chút. Vì Tử Thần, hãy mở ra Hỗn Độn Phong Nhãn đi.”

“Như ngài mong muốn.”

Phong Chủ bắt đầu thi pháp, phất hai cánh tay, hai cỗ năng lượng âm dương ngũ hành lần lượt trào ra từ tay áo, từ trong không trung giao hòa với nhau tạo thành một đồ án thái cực.

m Dương Ngư không ngừng xoay tròn, tốc độ mỗi lúc một nhanh, mãi cho đến khi chẳng thể phân rõ hai màu đen trắng, trở thành một vòng xoáy hỗn độn.

Theo mệnh lệnh của Phong Chủ, vòng xoáy hỗn độn tiến vào Vực Sâu Tịch Diệt.

Nơi này tiềm tàng vô số sát ý, mức độ hung hiểm so với m Dương Diệt Tuyệt chỉ e còn ghê gớm hơn nhiều.

Dương cực sinh sát, mà âm cực cũng có thể sinh sát.

Sát linh trong vương quốc Bạch Hổ tuyệt đối không thể so sánh với sát khí tại Vực Sâu Tịch Diệt, Thần Ma khó mà vượt qua, Chí Tôn cũng không thể chịu nổi, ngay cả Vận Mệnh chỉ e cũng không tránh khỏi kết cục bị bóp nghẹt ở chốn này.

Nếu xem toàn bộ vũ trụ giống như một Thái Cực Đồ thì Vực Sâu Tịch Diệt chính là con mắt của bóng tối, không gì có thể nuốt chửng, không gì có thể phá hủy.

Mắt thấy Nam Hoa sắp sửa hành động, Phong Chủ một lần nữa lại hỏi: “Ngài có thể theo Hỗn Độn Thần Nhãn của ta để tiến vào, thế nhưng phải làm thể nào để thoát ra?”

“Vực Sâu Tịch Diệt vốn là hố đen còn sót lại sau khi toàn bộ vũ trụ sụp đổ trước đó, nó đại diện cho sự hủy diệt vĩnh hằng, thế nhưng vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương chính là hoà hợp, ở nơi tử địa nhất định cũng sẽ có một tia sinh cơ.”

Dứt lời, Nam Hoa phi thân tiến vào trong Hỗn Độn Phong Nhãn, rơi xuống Vực Sâu Tịch Diệt.

Hỗn Độn Phong Nhãn bảo vệ cơ thể Nam Hoa thoát khỏi sự gặm nhấm của sát khí âm dương, tốc độ tưởng chừng như rất chậm, kỳ thực đã đạt đến cực hạn trong nhân gian.

Khí Tiên Thiên Âm Dương mà Phong Chủ khống chế không có nhiều, lúc tiêu diệt Quang Minh Thánh Chủ đã sử dụng gần hết, vì để ngưng tụ Hỗn Độn Thần Nhãn đã dùng sạch phần còn lại.

Nam Hoa đã nguyện ý đánh cược sinh mệnh của mình, thế nên có cái gì mà cô không nỡ từ bỏ kia chứ.

Chỉ là theo sự trôi chảy của thời gian, Phong Chủ càng lúc càng lo lắng thay cho Thùy Họa.

Mặc dù trước khi đi xuống, Thùy Họa đã dùng thần niệm nhắn nhủ với Phong Chủ rằng không cần lo lắng, thế nhưng trong lòng Phong chủ từ đầu tới cuối vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.

“Thôi vậy, nếu ngươi gặp chuyện, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về Ma đạo, cũng chẳng có mặt mũi nào gặp Tạ Lan.”

……

Hỗn Độn Phong Nhãn đã đi đến điểm cuối, ngay lập tức liền tan biến vào hư vô khi chạm tới đáy vực.

Hết thảy đều giống như Nam Hoa đã dự liệu, vạn vật đều có âm có dương, tại trung tâm của tử địa đã để lại một tia sinh cơ, nơi mà Nam Hoa đang dừng chân hiện tại yên bình thanh tĩnh chẳng có lấy một chút sát ý.

Nơi này chính là điểm tận cùng của Vực Sâu Tịch Diệt, cũng là nơi ẩn giấu cánh cổng Thanh Đồng.

Ngước nhìn cánh cổng Thanh Đồng khổng lồ, trên cự môn khắc hình chín con rồng đang kéo quan tài, trong lòng Nam Hoa chợt cảm thấy xúc động vô cùng.

Đối với một Nam Hoa đã trải qua vô số năm tháng tu hành mà nói, nếu trên thế gian này hãy còn bí mật tuyệt đối nào đó thì cánh cổng Thanh Đồng ngay trước mắt chính là một trong số đó.

Trước khi chưa tới nơi này, cánh cổng Thanh Đồng vẫn luôn tồn tại trong suy đoán của Nam Hoa, nhưng hiện giờ có đã tận mắt chứng kiến chuyện này.

“Tử Thần, cô cảm thấy đằng sau cánh cổng Thanh Đồng sẽ là một thế giới như thế nào?” Nam Hoa hỏi.

“Một thế giới thuộc về tử vong.” Thùy Họa trả lời.

Nam Hoa dùng thần niệm chạm vào cánh cổng Thanh Đồng, muốn đem nó mở ra, thế nhưng khi thần niệm của cô vừa chạm vào thì ngay lập tức đã biến mất không chút dấu vết.

Mối uy hiếp mà cánh cổng Thanh Đồng này mang lại cho cô thậm chí còn khủng khiếp hơn so với Vực Sâu Tịch Diệt.

“Không cần thử nữa, cô không thể mở được cổng này, cũng không thể tiến vào thế giới đằng sau nó.” Thùy Họa nói.

“Vì sao chứ?” Nam Hoa hỏi.

“Bởi vì cô là một người đang sống sờ sờ, chỉ có người chết mới có thể tiến vào bên trong.” Dứt lời, hỗn ảnh của Thùy Họa từ trong đao Minh Hà liền thoát ra.

“Cô có thể tiến vào không?”

“Không thể, nếu như tôi vẫn còn cơ thể Khôi Cương thì may ra có một tia cơ hội, lúc này tôi chỉ còn sót lại hồn linh, chỉ e vừa chạm vào thạch môn liền ngay lập tức bị chín con rồng kia nuốt chửng không chừa một miếng.”

“Xem ra là chúng ta đã đi một chuyến tốn công vô ích rồi.” Nam Hoa thở dài nói.

“Đúng là… cũng chưa chắc!” Ngữ điệu của Thùy Họa đột nhiên thay đổi.

Lời này của cô còn chưa dứt, cánh cổng Thanh Đồng bỗng phát ra một tiếng nặng nề, từ từ mở ra.

Nam Hoa và Thùy Họa đứng nguyên ở đó, mắt trừng trừng nhìn cánh cổng đang mở ra, chín con ác long bằng Thanh Đồng kéo theo một cỗ quan tài thần bí từ bên trong nhảy ra.

Hai người đều là những kẻ đã chứng kiến vô số chuyện sinh tử, sắc mặt chẳng hề thay đổi, mặc kệ chín con ác long kia đang vây chặt lấy thân.

Cửu Long lượn quanh mấy lần, cuối cùng lơ lửng trước mặt hai người.

Ác Long dẫn đầu nhìn Thùy Họa nói: “Thái Sơ Tử Thần, tuổi thọ của người đã tận, mời quân vào quan.”

Lời này còn chưa dứt, chiếc quan tài thần bí phía sau liền mở ra.

“Ha ha, được.”

Thùy Họa cười lạnh một tiếng, linh hồn mỏng manh của cô bay về phía quan tài.

Trước khi vào quan, Thùy Họa nói với Nam Hoa: “Nam Hoa chân nhân, cô có thể rời đi rồi.”

“Tôi ở đây đợi cô vậy.” Nam Hoa nói.

“Đừng đợi, nếu tôi có thể sống sót đi ra, Vực Sâu Tịch Diệt đối với tôi mà nói chẳng có nghĩa lý gì cả, nếu như tôi chết, phiền cô hãy nhắn cho Tạ Lan một tiếng, tôi ở thế giới này đợi chàng ấy.”

Dứt lời, Thùy Họa bước vào trong chiếc quan tài thần bí, sau khi nắp quan một lần nữa đóng lại, chín con rồng kéo theo quan tài tiến vào thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng.

Nhìn cánh cổng đóng lại, Nam Hoa thở dài một tiếng, rời khỏi Vực Sâu Tịch Diệt.

Bình Luận (0)
Comment