Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1385 - Chương 1385: Quan Tài Thần Bí (1)

Chương 1385: Quan Tài Thần Bí (1) Chương 1385: Quan Tài Thần Bí (1)

Vực Sâu Tịch Diệt là cơn ác mộng đối với mỗi vị Thần Ma, kể từ thời Thái Sơ cho đến ngày hôm nay đều chưa từng thay đổi, ngay cả những bậc chí tôn đã trốn thoát khỏi sự truy sát của Thiên Đạo, vượt ra ngoài giới hạn của thọ nguyên thì từ trong sâu thẳm linh hồn vẫn cuộn lên nỗi sợ hãi khủng khiếp khi nhắc đến Vực Sâu Tịch Diệt.

Ngoại trừ nguyên nhân bởi vì chỉ tính riêng Vực Sâu Tịch Diệt đã đủ để hủy diệt sinh hồn vạn vật ra, còn bởi vì bên trong nó có ẩn giấu một thế giới bị lãng quên.

Thiên Đạo có thể từ thời Thái Sơ đi đến ngày hôm nay, không biết đã lợi dụng Cửu Long Kéo Quan mai táng biết bao nhiêu vị Thần Ma Chí Tôn.

Có người nói, toàn bộ hư không đều là do mấy lời nói dối tạo thành, ban cho người ta hi vọng rồi lại đem hi vọng giết chết, trao tặng trường sinh nhưng kèm theo đó lại là sự cô đơn vô tận, mãi cho đến khi trường sinh bất tử trở thành một lời nguyền.

Cửu Long Kéo Quan – không nghi ngờ gì, rõ ràng là lời nói dối lớn nhất trong toàn vũ trụ.

“Vực Sâu Tịch Diệt ở nơi nào?” Phong Chủ hỏi.

“Ta đã từng du hành tới khắp nơi trên thế giới, mong mỏi có thể tìm thấy manh mối về Vực Sâu Tịch Diệt, thế nhưng lại chẳng tìm được gì. Ta đã tới tìm Vận Mệnh để cầu xin một đáp án, thế nhưng Vận Mệnh cũng chẳng thể cho ta một gợi ý. Mãi cho đến một ngày cách đây không lâu, ta mơ thấy Vận Mệnh và Thiên Đạo đấu cờ với nhau.”

Nam Hoa rất thích nằm mộng, bởi vì những giấc mơ sẽ khiến cô ấy không quá cô đơn.

Cô đã từng hóa thành một con bướm trong giấc mơ của mình, khi tỉnh lại vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc là người mộng hồ điệp, hay là hồ điệp mộng thành người.(1)

(1) Câu này xuất phát từ điển cố “Trang Chu mộng hồ điệp”, ý cả câu muốn nói, rốt cuộc là người mơ trở thành bươm bướm, hay bươm bướm mơ trở thành người.

Sự bối rối mơ hồ đã vây khốn cô ấy rất nhiều năm, khiến Nam Hoa không thể phân rõ đâu là mơ đâu là thực, cô đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không cách nào thoát ra.

Vì muốn bản thân có thể thoát khỏi cơn mơ, Nam Hoa đã tạo ra Côn.

Chẳng có gì chân thực hơn tạo vật, nếu Côn là thật, vậy thì sự tồn tại của Nam Hoa cũng là thật, bởi vì trong giấc mơ không thể sáng tạo ra thứ gì.

Thế nhưng, sự xuất hiện của Côn ẩn hiện khó nắm bắt đến nỗi cô không thể xác định được được trên thế giới này rốt cuộc có Côn hay không.

Ban đầu vốn là vì muốn được giải thoát, kết quả lại tạo thành một cơn ác mộng khác. Nam Hoa bắt đầu thăm dò sự tồn tại của Côn, sự thăm dò ấy đã kéo dài suốt nhiều năm, cho đến khi cô thăm dò được một bản thể khác của Côn, đó chính là Bằng.

Lúc này, Nam Hoa mới biết được Côn thực sự tồn tại, không phải là một sản phẩm ảo tưởng trong giấc mơ của cô.

Sự thức tỉnh của Nam Hoa đã kinh động đến Thiên Đạo, trong vũ trụ hư không có rất nhiều sự tồn tại khiến cho ông ta phải kiêng dè, mà Nam Hoa là một trong số đó.

Vì để loại bỏ mối đe dọa, Thiên Đạo đã buộc Nam Hoa phải đày Côn đến nhân gian.

Sau khi mất đi Côn, Nam Hoa lại một lần nữa đắm chìm trong mộng cảnh, mãi cho đến khi cái chết của Côn đánh thức cô ấy tỉnh lại từ trong cơn mơ.

Không lâu trước đây, Nam Hoa nằm mơ thấy Vận Mệnh đấu cờ với Thiên Đạo, trong giấc mộng cô chứng kiến Vận Mệnh đã thất bại, cũng nhìn thấy một cô gái mặc y phụ màu đen do do Vận Mệnh sở hóa thành đang từng bước từng bước tiến vào Vực Sâu Tịch Diệt.

Chính giấc mơ này đã giúp Nam Hoa tìm được vị trí của Vực Sâu Tịch Diệt trong vũ trụ hư không, không chỉ vậy còn lưu lại tọa độ.

Sau khi Thiên Đạo rời đi, Nam Hoa đã tới ranh giới Vực Sâu Tịch Diệt, suy xét hồi lâu cuối cùng rút ra được một kết luận, không một ai còn sống mà có thể tiến vào nơi tận cùng của Vực Sâu Tịch Diệt.

“Ta phải làm gì mới có thể giúp được ngài?” Phong Chủ lại hỏi.

“Ngọn gió Thái Sơ Hạo Đãng Thần Phong của cô đã phân chia âm dương, ta muốn cô giúp ta tạo ra Hỗn Độn Phong Nhãn, đưa ta tiến vào nơi sâu nhất của Vực Sâu Tịch Diệt.” Nam Hoa nói.

“Hành động như vậy không phải rất nguy hiểm sao?”

“Ta trốn tránh rất lâu, giờ đây đã chán ngán mộng cảnh rồi, bây giờ muốn cược một ván.” Nam Hoa bình tĩnh nói.

“Ừm, Đạo Tổ đã từng nói, trốn chạy chưa chắc đã tránh được, đối mặt chưa chắc sẽ khó khăn.”

“Lời này rất hay.” Nam Hoa mỉm cười gật gật đầu.

Sau đó, Nam Hoa và Phong Chủ xách theo đao Minh Hà bay thẳng về hướng Vực Sâu Tịch Diệt.

Bình Luận (0)
Comment