Minh giới đã đi đến hồi kết, Ma giới đang hứng chịu những đòn tấn công điên cuồng nhất, Thần giới tạm thời không hề hấn gì là bởi vì Thiên Đạo lúc này không thể phân thân, bàn cờ Vận Mệnh đã kết thúc, tiếp theo đây Thiên đạo nhất định sẽ duỗi tay về phía Thái Cổ Thần Giới.
Những lời này của Nam Hoa khiến cho Phong chủ nghe mà kinh hãi.
“Trận chiến Thiên Đạo không thể thiếu Tử Thần, Tử Thần nhất định phải nhanh chóng khôi phục thân thể Khôi Cương, nếu không như vậy, chỉ dựa vào một mình Ma Đạo Tổ Sư chắc chắn không thể nào bảo vệ được U Huỳnh và Chúc Chiếu, Thiên Đạo thân là vị thần Thái Cổ vĩ đại, sau khi có được sự giúp đỡ của U Huỳnh và Chúc Chiếu sẽ có thể đảo nghịch Càn Khôn, thay đổi pháp tắc của trời đất. Tới lúc ấy, toàn bộ vũ trụ hư không đều nằm trong lòng bàn tay ông ta, thời gian cũng vì ông ta mà dừng lại, vĩnh viễn lưu lại trong thế giới riêng của Thiên Đạo.” Nam Hoa nói.
“Cơ duyên của Tử Thần quá khó tìm, chẳng biết phải đến tháng nào năm nào mới có thể gặp được.” Phong chủ thở dài, nói.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.” Nam Hoa mỉm cười đáp.
“Cô có thể giúp cô ấy?” Phong chủ hai mắt sáng ngời, hỏi.
“Vốn ta còn đang nghĩ phải làm thế nào để cầu Tử Thần giúp Côn có cơ hội hóa Bằng, hiện giờ xem ra chỉ cần giúp cô ấy một lần nữa ngưng tụ thân thể Khôi Cương, báo đáp phần nhân quả này.” Nam Hoa nhìn Phong chủ, nói.
“Cô định làm như thế nào?” Phong chủ trong lòng vẫn còn cảnh giác.
“Đao Minh Hà có thể khai mở trời đất, chia cắt âm dương, đồng thời bản thân nó còn chứa đựng tử ý vô tận có thể giúp Tử Thần khôi phục thân thể Khôi Cương. Chỉ có điều, nếu Tử Thần và đao hợp làm một thể cùng tái sinh, vậy thì tương lai sẽ mất đi một thanh thần binh lợi hại, vì thế ta bèn nghĩ ra một cách khác.”
“Là cách nào?”
“Cô chắc hẳn đã từng nghe qua truyền thuyết Cửu Long kéo quan?”
“Trong truyền thuyết, sau khi đấng Thái Cổ Chí Tôn qua đời liền được Cửu Long kéo quan tới đón mang đi, sau đó kéo vào trong cấm vực của vũ trụ hư không, chỉ có điều chẳng ai biết được rốt cục Cửu Long đã đem quan tài đó đặt ở nơi nào, có người nói nó đã bị kéo vào Vực Sâu Tịch Diệt, lại có người nói đó là vùng đất của Thiên Đạo.”
“Những gì cô từng nghe đều không phải chân tướng, kỳ thực Cửu Long kéo quan đã tiến vào thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng khổng lồ.”
“Sau cánh cổng Thanh Đồng là thế giới như thế nào?”
“Là một thế giới thuộc về quá khứ bị chôn vùi. Người chết thành ma, ma chết thành tiệm(1), tiệm chết hóa hy di(2). Trong thế giới ấy, đấng chí tôn đã hóa thành năng lượng hy di tràn ngập khắp vũ trụ, thần mộ Thái Sơn sừng sững như núi. Cũng chỉ trong thế giới đó Tử Thần mới có cơ duyên để khôi phục cơ thể Khôi Cương. Không chỉ có thể giúp Tử Thần ngưng tụ thành công thân thể Khôi Cương, nó còn có thể giúp cô ấy triệt để thoát khỏi lời nguyền sinh tử, ở bên cạnh người mình thích.”
(1) Tiệm: Tên một loài ác quỷ — Chỉ ma quỷ nói chúng (theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng).
(2) Hy di: chỉ sự im lặng và huyền diệu, nói về nguồn gốc của Đạo.
“Đưa ta đi.” Nam Hoa vừa dứt lời, giọng nói của Thùy Họa phát ra từ trong đao Minh Hà.
Câu nói cuối cùng của Nam Hoa đã chạm đến trái tim Thùy Họa, lý do thực sự khiến cô ấy lựa chọn lãng quên, lựa chọn rời đi là bởi vì trên vai cô phải gánh chịu lời nguyền dành cho Tử Thần, không thể nào lưu lại Quy Khư, cũng không cách nào ở lại nhân gian.
Trong những ngày tháng ở Thái Cổ Thần Giới, là Mộ Dung đã giúp cô ấy tạo ra một trận pháp chuyên dùng để khắc lại tử ý, thế nên Thùy Họa mới có thể tạm thời lưu lại nơi ấy.
Nếu không nhờ vậy, Tử Thần chỉ có một nơi duy nhất để đi, ấy chính là vùng đất m Dương Diệt Tuyệt. Giờ đây m Dương Diệt Tuyệt đã biến mất, Thái Sơ Tử Thần đã chẳng có nhà để về.
“Muốn tới thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng, ta cần có sự hỗ trợ của Phong chủ.” Nam Hoa nói.
“Được, cô nói đi, chỉ cần ta có thể làm được.”
“Thế giới đằng sau cánh cổng Thanh Đồng bị Thiên Đạo phong ấn trong Vực Sâu Tịch Diệt, ta muốn mượn ngọn gió Thái Sơ Hạo Đãng Phong Thần của cô đưa ta tiến vào nơi ấy.”