Bởi vì Thùy Họa vẫn luôn ở trong đao Minh Hà, thế nên Nam Hoa chỉ có thể nhìn thấy Phong chủ.
Trong trận chiến Huyền Vũ, Phong chủ đã nghe được chuyện giữa Côn và Nam Hoa. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người ấy. Sau khi thức tỉnh số mệnh Thái Sơ Phong Thần, đồng thời chiến lực đã tăng lên tới cảnh giới Chí Tôn, ánh mắt của Phong chủ đã trở nên thâm sâu khó dò, ngay cả khi đối mặt với Quang Minh Thánh Chủ nét mặt cũng chẳng lộ chút kinh sợ, thậm chí còn có thể bày bố sát cục, lợi dụng hai đạo khí Tiên Thiên m Dương của vương tọa Phong Thần để tiêu diệt Quang Minh Thánh Chủ.
Thế nhưng khi Phong chủ nhìn chằm chằm vào Nam Hoa lại có cảm giác như rơi vào vực sâu không đáy.
Điều này có nghĩa tu vi của Nam Hoa đã vượt xa cả Quang Minh Thánh Chủ và Phong chủ, là một sự tồn tại mà bản thân cô hoàn toàn không thể lý giải được.
Thế nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Nam Hoa chẳng hề lộ ra chút sắc bén nào, bóng dáng ấy đứng ở đâu cũng giống như gió xuân tháng hai. Đạo bào hai màu đen trắng mộc mạc giản dị, điều duy nhất khiến người ta phải choáng váng chính là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy.
“Lần này chúng ta vô tình gặp gỡ, hay là…” Phong chủ siết chặt đao Minh Hà, giọng điệu có chút ngập ngừng do dự.
Mặc dù trên người Nam Hoa chẳng nhìn thấy chút ác ý nào, thế nhưng đao Minh Hà là thứ mà Phong chủ nguyện dùng sinh mệnh của mình để đánh đổi, hành động trong tiềm thức này của cô hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
“Chúng ta có duyên gặp mặt.” Nam Hoa dịu dàng mỉm cười nói.
“Ta từng nghe nói về cô, cô có liên quan tới Côn. Vẫn phải cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều vì đã cứu Côn.” Phong chủ nói.
“Chuyện của Côn cô không cần phải cảm ơn ta, hôm nay ta tới đây tìm cô là có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ?”
“Hưm?”
“Vùng đất m Dương Diệt Tuyệt đã biến mất, ta muốn biết tung tích của Tử Thần.” Nam Hoa trực tiếp nói thẳng yêu cầu của mình.
“Vì sao cô lại hỏi ta?” Phong chủ hỏi.
“Bởi vì ta cảm nhận được khí tức của Tử Thần trong đao Minh Hà trên tay cô.” Nam Hoa thẳng thừng đáp.
Phong chủ im lặng, cô ấy đang suy nghĩ có nên nói cho Nam Hoa biết sự thật hay không.
Mặc dù Nam Hoa đã cứu Côn, thế nhưng lập trường của Nam Hoa như thế nào cô cũng không biết.
Thái Sơ Tử Thần ban đầu vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung của tất cả chúng sinh trong thiên hạ, kẻ thù của cô ấy không phải chỉ có mình Thiên Đạo, những bậc chí tôn tồn tại trong vũ trụ đều muốn sống mái với cô ấy.
“Ngài tìm Tử Thần có việc gì?” Phong chủ hỏi.
“Đại Bàng một ngày bay cùng gió, vút thẳng trời cao chín vạn dặm.” Ta tìm Tử Thần là vì muốn tìm cơ duyên hóa thành đại bàng cho Côn.”
“Thật đáng tiếc, cho dù có tìm được Tử Thần chỉ e cũng sẽ khiến cô phải thất vọng.”
“Vì sao chứ?”
“Tử Thần đã đánh mất cơ thể Khôi Cương, chỉ còn sót lại một tia tàn hồn đang được phong ấn trong đao Minh Hà, làm sao có thể giúp cô được cơ chứ.” Phong Chủ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
Một là bởi sự thẳng thắn của Nam Hoa, hai là vì Ma đạo quả thực đã nợ Côn quá nhiều.
Không có Quy Khư của Côn sẽ chẳng có Ma đạo ngày nay. Trong trận chiến Huyền Vũ, nếu không có Côn tắm máu chiến đấu đến chết thì nhân gian làm sao có thể địch nổi đại quân Thiên Khiển của Thần Thú Huyền Vũ.
Vì cơ duyên này của Côn, Ma đạo có thể hi sinh mọi thứ.
Phong chủ đem những chuyện Tử Thần đã gặp phải nói hết với Nam Hoa, lúc nghe thấy Vĩnh Dạ Chi Quân và Quang Minh Thánh Chủ đều đã ngã xuống, trên mặt Nam Hoa liền lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Ta chỉ biết khí số Ma đạo mạnh mẽ vô cùng, thật không ngờ sau khi mất đi sự chúc phúc của Vận Mệnh mà vẫn có thể mạnh đến như vậy.” Nam Hoa cảm thán, nói.
“Cô nói mất đi sự chúc phúc của Vận Mệnh là có ý gì?” Phong chủ hỏi.
“Thiên Đạo đã đánh bại Vận Mệnh, Vận Mệnh đã biến mất rồi.” Nam Hoa nói.
“Ha ha, còn may, Ma đạo chúng ta trước tay chưa từng tin vào Vận Mệnh, ngay cả Đạo Tổ thân là đứa con của Vận Mệnh cũng chỉ tin vào thực lực của chính mình.” Phong chủ cười lạnh nói.
“Ta cho rằng đây cũng là nguyên nhân khiến khí số Ma đạo của các ngươi điên cuồng như vậy. Hai vị Thiên tử đã ngã xuống, lại hủy diệt một nửa giang sơn của Thiên Đạo, chỉ có điều Ma đạo hiện giờ vẫn chưa có đủ thực lực để chiến đấu với Thiên đạo.”
Nam Hoa nói không sai, sau khi đánh bại Vận Mệnh, sức mạnh của Thiên Đạo cũng hoàn toàn khôi phục. Ma đạo không chỉ không có thực lực để đối đầu với Thiên Đạo, trái lại còn phải đối mặt với sự áp chế điên cuồng của ông ta. Thái Cổ Tam Giới lúc này chìm trong nguy cơ trùng trùng, U Huỳnh Chúc Chiếu hai đại Thánh Thú cũng đang trực tiếp đối mặt với sự uy hiếp của Thiên Đạo, ngay cả chuyện làm sao để bảo vệ được chúng cũng là một vấn đề hết sức nan giải.