Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1382 - Chương 1382: Gặp Lại Nam Hoa

Chương 1382: Gặp Lại Nam Hoa Chương 1382: Gặp Lại Nam Hoa

Không ai hay biết, sau khi nữ nhân hắc y biến mất khỏi tầm mắt của Thiên đạo, trong Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận ở sâu trong miếu U Minh, Cửu U nữ đế mở ra đôi mắt vốn đã nhắm chặt của mình.

Sau nhiều năm nắm sức mạnh của Lục Đạo Luân hồi, nữ đế cuối cùng cũng hiểu ra một điều.

Năm xưa thế giới ở nhân gian được mở ra, Thiên đạo cai quản nhân gian và Thiên Đình. Hậu Thổ nương nương hóa thân thành Lục Đạo Luân Hồi và mở tha thế giới Cửu U.

Sau này, Thiên đạo và Hậu Thổ thống trị chúng sinh tam giới.

Nữ đế vẫn luôn muốn truy tìm dấu vết của vận mệnh. Bà muốn tìm hiểu sự tồn tại của vận mệnh. Hoặc là nói, bà muốn biết vận mệnh là gì.

Sau khi bước ra khỏi Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận, nữ đế tới trước tượng thần của Hậu Thổ nương nương.

Tượng thần của Hậu Thổ HOàng Hậu vẫn lãnh đạm như ngày nào, nhưng khoảnh khắc nữ đế quỳ xuống, bà đã rơi hai dòng huyết lệ.

Sau đó, một giọng nói vang lên trong thức hải của nữ đế.

"Ngươi ngộ ra chưa?"

Nữ đế gật đầu, quỳ rạp xuống không dám đứng dậy.

Bức tượng lặng lẽ sụp đổ, hóa thành bột phấn.

Bà luôn muốn biết vận mệnh là gì, nhưng bà chưa từng nghĩ tới vận mệnh thật sự đang ở xung quanh.

Cái gọi là Hậu Thổ nương nương, chính là hóa thân của vận mệnh.

Về bản chất của vận mệnh, nữ đế rốt cuộc cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi ván cờ nơi khoảng không vũ trụ kết thúc, vận mệnh chuyển hướng tự hủy diệt. Nhưng vận mệnh từ nay sẽ không biết mất, chỉ có vận mệnh trong quá khứ bị tiêu diệt, và vận mệnh mới sẽ xuất hiện.

Bởi vận mệnh là luân hồi.

Phong Thập Bát du hành trong khoảng không vũ trụ bằng Minh Hà Đao, tìm kiếm cơ hội để Thùy Họa ngưng tụ cơ thể quỷ cương và thu thập những tử ý Thái Sơ trong khoảng không vũ trụ.

Và thần hồi của Thùy Họa, cũng thức tỉnh sau một quãng thời gian ngủ say.

Cách xưng hô của hai nữ nhân trở về như trước đây. Thùy Họa gọi cô là Phong Chủ, còn cô gọi Thùy Họa là Lâm đại thống lĩnh.

Đối với Thùy Họa, vùng đất m Dương diệt tuyệt đã biến mất, nên danh tính của Tử Thần Thái Sơ cũng nên bị lãng quên. Đối với Phong Thần đã không còn vương tọa, đương nhiên cũng không còn là Phong Thần Thái Sơ nữa.

"Cô sẽ quay về Ma đạo chứ?" Phong Chủ hỏi.

"Đương nhiên."

Phong Chủ hơi ngạc nhiên trước giọng điệu quả quyết của Thùy Họa. Cười nói: "Tôi vẫn luôn biết cô vẫn luôn chấp niệm không quên Ma đạo, nhưng không ngờ cô lại trả lời đơn giản như vậy."

"Không có gì phải giấu giếm. Tôi thích Tạ Lan, tôi cũng thích Ma đạo. Nếu có thể quay về, tôi đương nhiên sẽ quay về."

"Trước đây cô không phải như vậy. Tôi thật sự không nghĩ tới, cô lại bị truy sát ngàn vạn dặm, vượt qua bao nhiêu tinh vực."

"Ừ. Trước đây tôi thật sự không biết làm sao, chỉ có Phá Quân chiến tử, không có Phá Quân chạy trốn. Có điều, người của năm đó khả năng cũng không thật sự là tôi." Thùy Họa nói.

"Vậy bây giờ cô là người thế nào?" Phong Chủ hỏi.

Thùy Họa không trả lời ngay, lâm vào trầm tư.

Sau khi cắt đứt nhân quả của Tử Thần, Thùy Họa dần lấy lại được con tim chân thành của mình, trở thành người mà cô mong muốn.

Không phải Tử Thần lạnh lẽo như băng, cũng không phải nàng thiếu nữ họ Lâm phải chịu số phận Phá Quân.

Cô lúc này, hoàn toàn là sống theo ý muốn và tình cảm của chính mình.

"Tôi là người thế nào không quan trọng. Điều quan trọng là tôi muốn trở thành người mà tôi thích, và được người khác thích." Thùy Họa suy nghĩ một lát rồi nói.

"Có vẻ yêu thích mà cô đang để ý, sợ là chỉ có Tạ Lan thôi nhỉ?" Phong Chủ hỏi.

"Trước đây trong mắt tôi chỉ có anh ấy. Hiện tại có người khác rồi."

"Ai?"

"Tạ Mặc và Tạ Lăng."

"Hai đứa con của Mộ Dung?"

"Không. Chúng cũng là con của tôi. Cô quên rồi sao. Chúng tôi chính là người một nhà." Thùy Họa nhẹ giọng nói.

Đối với sự thay đổi của Thùy Họa, Phong Chủ rất cảm động.

Nghĩ tới bản thân, trong lòng dâng lên niềm tiếc nuối vô hạn, hối hận vì trước đây chưa bày tỏ lòng mình với Huyền Minh.

Giờ đây những lời không thể nói ra trước dây, cũng không thể nói ra, bởi vì Huyền Minh đã không còn nữa.

Cảm nhận được nỗi buồn của Phong Chủ, Thùy Họa hỏi: "Huyền Minh đang ở đâu?"

"Ở huyền quan của tôi."

"Được. Chờ tôi hợp lại thân thể quỷ gàn, tôi sẽ tự mình triệu hồn cho cô ấy." Thùy Họa nói.

"Cái gì? Cái gì? Cô nói Huyền Minh có thể trọng sinh?" Phong Chủ kinh ngạc hỏi. Từng tận mắt chứng kiến thần hồn của Huyền Minh tận diệt, Phong Chủ chưa từng có bất kì mơ tưởng nào về việc tái sinh.

"Chỉ cần Huyền Minh có được kí ức của cô, chỉ cần cô ấy không quên hết thảy những chuyện trước đây, tôi có thể tụ lại thần hồn của cô ấy."

"Nhưng thần hồn của cô ấy rõ ràng đã tan biến. Liệu khi cô ấy tái sinh, có còn là cô ấy không? Tôi biết cô có năng lực tái hợp thần hồn cho người khác, nhưng nếu không phải cô ấy quay lại, tôi thà rằng cô ấy ngủ sâu ở huyền quan của tôi còn hơn." Phong Chủ nói.

"Cô nên biết. Những người sống ở Thái Cổ Minh Giới đều là những người bị lãng quên."

"Đúng, tôi biết. Dù sống hay chết, đều quên đi những chuyện trước kia, cũng bị đời trước quên lãng."

"Rất nhiều người bị lãng quên trước khi chết thần hồn đã bị diệt. Huyền Minh có sống lại được không, chỉ có thể xem cô ấy có quên đi kí ức đời trước của mình hay không."

Thùy Họa nói thần hồn có thể tan biết ngay lập tức, nhưng kí ức sẽ tồn tại trong một khoảng thời gian.

Tinh hải đầy trời, có thể gọi là kí ức của vũ trụ.

Kí ức lang thang trong khoảng không vũ trụ, chờ ngày được lấy lại. Nhưng hầu hết kí ức đều không thể đợi được tới ngày đó.

Việc triệu hồi thần hồn mà Thùy Họa đề cập không phải để tụ lại thần hồn của Huyền Minh, mà là để lấy lại những kí ức đã mất cho cô.

Thay vì nói là sức mạnh lớn nhất của Tử Thần là sự lãng quên, thì nên nói là sức mạnh của Tử Thần nằm ở việc giúp những người bị lãng quên tìm lại kí ức trong đời trước của họ.

Sau cái chết của Côn, Nam Hoa từng nói rằng Côn không có cơ hội tái sinh thành Tử Thần Thái Sơ, đây chính là điều đã được ám chỉ.

Chỉ những người bị lãng quên thức tỉnh sau cái chết mới được gọi là sự tái sinh thật sự.

Nhưng Côn có thể hóa thành Bằng hay không, còn phụ thuộc vào trong vũ trụ có Bằng hay không. Nếu Côn hóa thành Bằng chỉ là phỏng đoán của Nam Hoa, thì Côn mãi mãi không thể hóa thành Bằng.

Nếu quả thật có Bằng trong kí ức của vũ trụ, vậy thì Thùy Họa chính là cơ duyên tồn tại cho Côn hóa thành Bằng.

Về chuyện này, Nam Hoa đã có quyết định.

Vì Thiên đạo tin là hắn có thể cho Côn cơ hội hóa thành Bằng, điều đó tương đương với việc Thiên đạo tin là Bằng đã tồn tại.

Nên đối với Nam hoa, ưu tiên hàng đầu chính là tìm ra Tử Thần Thái Sơ.

Đáng tiếc vào thời điểm Nam Hoa tìm được vùng đất m Dương diệt tuyệt, vùng đất m Dương diệt tuyệt đã hoàn toàn biến mất, Tử Thần cũng không thấy nữa.

Nam Hoa đang tìm kiếm Thùy Họa trong khoảng không vũ trụ, trong khi Phong Chủ mang theo Minh Hà Đao đang đi tìm kiếm cơ duyên cho thân thể quỷ gang trong hư không vũ trụ.

Bằng cách nào đó, dường như họ đã được định sẵn để gặp lại nhau.

Ngày ấy, Phong Chủ giáng xuống một tử tinh không chút ánh sáng. Ngay khi vừa rút Minh Hà Đao và chuẩn bị hấp thụ tử ý từ tử tinh, liền cảm nhận được một luồng thần niệm to lớn đột nhiên xuất hiện từ hư không.

Sau đó, một nữ nhân mặc đồ trắng xa lạ xuất hiện trước mặt cô.

Nữ nhân mặc đạo bào đen trắng, gương mặt thánh thiện, mang theo sự từ bi dịu dàng, trong mắt tràn đầy thần quang mà không cần phải cất lời.

"Xin chào. Tôi là Nam Hoa."

Bình Luận (0)
Comment