Cơ thể của Khôi Cương hình thành, thế giới của Hi Di ngay lập cuộn trào mây gió.
Thần là Thiên Cang, Tuất là Hà Khôi, Thần Tuất gặp nhau, long trời lở đất.
Đại trận Bắc Đẩu Cửu Tinh Tịch Diệt Thương Khung với nguồn thiên uy vô tận đã biến ra chín con Tịch Diệt Ác Long, sát ý như mưa từ trên trời trút xuống, toàn bộ thế giới Hi Di dường như kỳ cứ lúc nào cũng có thể bị sát ý nhấn chìm.
Tuy nhiên, khi Tử Thần trong cơ thể Khôi Cương cầm thanh đao chém lên trời, mọi sát ý ngưng tụ trên mây đột ngột dừng lại, không còn có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho những bậc thầy trong thế giới Hi Di đã hóa thân thành người ở dưới mặt đất kia nữa.
Trong mây, chín con rồng lượn lờ gào thét, lần nữa phát đi lời khiêu chiến với Tử Thần.
Thùy Họa không hề sợ hãi, chớp mắt muốn dùng thanh đao mà xông vào tầng mây. Đột nhiên ở trên không trung xoay người nhìn Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn rồi hỏi: “Lúc ấy, sơ tâm của người khi lĩnh ngộ đao Lưỡng Đoạn là gì vậy?”
Phá Quân sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ra rằng Thùy Họa muốn dùng sự chỉ điểm của bà để đột phá một lần nữa.
Một thân đao pháp của Thùy Họa đều đến từ bộ đao pháp Thiên Địa Giao Tranh m Dương Lưỡng Đoạn mà ra, mặc dù hiện giờ cô đã là Thái Sơ Tử Thần, nhưng đao pháp của cô vẫn ẩn chứa đao ý của Lưỡng Đoạn đao, chưa bao giờ có thể triệt để vượt khỏi đó.
Chín con rồng này là sự hóa thân từ thiên uy thật sự, một trận chiến khốc liệt với cửu long tương đương với việc chiến đấu với bổn tôn Thiên đạo.
Đao ý của Thùy Họa không đủ thuần khiết nên cô muốn sử dụng sự chỉ điểm của Phá Quân để triệt để thoát khỏi xiềng xích của đao Lưỡng Đoạn, chém ra một đao m Dương Tịch Diệt của riêng mình.
Khi được hỏi về sơ tâm của mình, Phá Quân nhớ về quá khứ.
Đạo Tổ chỉ bàn về ngũ hành chứ không nói về âm dương. Nổi tiếng nhất chính là câu nói: Ngũ hành tùy ngã nhậm ý du, Tứ hải chúng sinh giai hữu duyên.
Mặc dù Phá Quân chung tình với một mình Đạo Tổ nhưng âu cũng là người háo thắng.
Ngũ hành đến từ âm dương nên bà đã tạo ra một bộ đao pháp m Dương Lưỡng Đoạn.
Khi sáng tạo ra bộ đao pháp này, đơn thuần là để cạnh tranh với Đạo Tổ, với tu vi của bà lúc đó, bà không thể đạt đến trạng thái lĩnh ngộ ra ý nghĩa thực sự của âm dương.
Vì vậy, trong giai đoạn đầu của bộ đao pháp này, bà đã dựa vào năng lực của chính mình, lợi dụng ưu thế mệnh cách Phá Quân đối với khí Canh Kim.
Sau nhiều năm chém giết và chiến đấu, đao pháp của Phá Quân vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng từ mệnh cách Phá Quân, phải đến khi Ma Đạo Tổ Sư chiến tử ở Vực Trả Hồn, bà mới một mình đem theo đao Lưỡng Đoạn xuống m Ty.
Nhìn dòng sông Vong Xuyên chảy dài vô tận, nghĩ rằng mình và Đạo Tổ người đầu sông, kẻ cuối sông, mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau, Phá Quân trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Phá Quân trong sự tận cùng của đau đớn, điên cuồng vung đao Lưỡng Đoạn, cuối cùng thực hiện một nhát chém chấn động cả tam giới, Quy Nguyên Tịch Tà.
Sông Vong Xuyên bị một đao chém đứt, Phá Quân lúc này cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
“Thứ ta chém đứt không phải là âm dương mà là những mối ràng buộc, những kỷ niệm, quá khứ, khoảng thời gian ở bên ông ấy.” Phá Quân trả lời.
“Vậy cuối cùng ngài có chém đứt được không?” Thùy Họa hỏi.
"Không." Phá Quân lắc đầu trả lời.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài, Phá Quân."
Nói xong, Thùy Họa lao lên đỉnh mây mà không quay đầu lại.
Phá Quân có thể chém đôi sông Vong Xuyên, nhưng không thể chặt đứt nỗi lưu luyến trong lòng.
Mà nỗi lưu luyến của Thùy Họa còn sâu sắc hơn Phá Quân, trước không nói đến âm dương lưỡng đoạn, cho dù âm dương có diệt vong, cô vẫn sẽ sống mãi trong ký ức của mình.
Sau khi cô giác ngộ, đao m Dương Tịch Diệt của Thùy Họa càng trở nên có sức tàn phá mạnh mẽ hơn, trong lòng cô cũng không còn chút do dự nào nữa.
Sống có làm sao, chết cũng thế nào, âm dương tịch diệt lại thế nào?
Chỉ cần một chút lưu luyến trong lòng thì chính là vĩnh sinh.
Thùy Họa giơ đao và chìm trong biển mây, chín tiếng rồng ngâm vang dội trong biển mây.
Tiếng gầm của ác long mang theo cơn thịnh nộ của Thiên đạo và sự tuyệt vọng của chúng sinh.
Phá Quân và Tham Lang lo lắng về tình hình ở trận đấu trong biển mây, nhưng trận chiến ở nơi đó không còn là chuyện họ có thể can thiệp được nữa.
Thậm chí, không ai trong số những kẻ mạnh trong Hi Di trên mặt đất kia có đủ can đảm để can thiệp vào trận chiến này.
Tử Thần được định sẵn phải chiến đấu một mình, vì vinh quang và tôn nghiêm của chính mình, cũng như vì hy vọng sống sót của tất cả bọn họ.
Cửu Long nổi giận, khi thì nối tiếp nhau tung đòn, khi lại độc lập nghênh chiến.