Lúc này, đại quân của Thiên Đạo đang tăng tốc tiến về phía Kiêm Hà và những người ma chủ khác, hai vị chiến tướng chí tôn cũng dần khôi phục sức sau trận chiến đẫm máu.
Nếu không nhờ ý chí quyết tâm liều chết đến cùng của Kiêm Hà và những ma chủ khác, thì bọn chúng đã sớm xông tới quét sạch tàn dư của Ma giới rồi.
Thuần Quân vốn muốn ở lại, nhưng suy nghĩ một hồi, cô lại bị thuyết phục trước mấy lời thâm tình sâu sắc của Kiêm Hà.
Đúng như những gì Kiêm Hà đã nói, đệ tử Ma đạo coi trọng tình yêu và lẽ phải, cô sinh ra ở Ma giới thì sẽ quyết sống chết cùng Ma giới, cho dù Đạo Tổ có đến đây khuyên cô ấy, chắc hẳn cũng không thể nói được lời nào.
Ngay sau khi rời đi, Thuần Quân nhìn chằm chằm vào đôi gò má sắc sảo của Kiêm Hà.
Kiêm Hà vốn đã vô cùng xinh đẹp yêu kiều, những trận chiến tàn khốc trong quá khứ không hề làm suy yếu vẻ đẹp của cô, không giống như Thùy Họa, càng giết nhiều người, càng trở nên lạnh lùng xa cách, Kiêm Hà luôn giống như một bông hoa mạn đà, quyến rũ gợi cảm, dễ dàng mê hoặc lòng người.
Hiện tại, Kiêm Hà vẫn quyến rũ yêu kiều như một bông hoa tỏa hương thơm ngát, nhưng Thuần Quân biết rõ thời khắc tàn lụi của bông hoa sắp cận kề.
Thuần Quân nhìn Kiêm Hà một đỗi, muốn ghi nhớ khuôn mặt của cô mãi mãi trong lòng, nhưng càng nhìn cô lại càng buồn bã, nên chỉ đành quay lưng về phía sau.
"Tôi đi đây. Nếu chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa, ta mong cô có được một cái chết thật xứng đáng."
Nói xong, Thuần Quân hóa thành thân kiếm, xuyên qua bầu trời, bay thẳng về nơi xa không bao giờ nhìn lại.
Kiêm Hà nhìn bóng kiếm của Thuần Quân, trong giây lát, trái tim cô muốn ngay lập tức đi theo Thuần Quân, cùng quay về bên cạnh người mình yêu.
Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào đống xương trắng thảm thương chất chồng dưới chân, trái tim cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lúc này cô mới hiểu được cảm giác của Thùy Họa lúc đó, trong trận chiến Thần Ma Hư Không, vào thời điểm pháo đài Sương Giá bị phá hủy, liệu lòng Thùy Họa có đau đớn như cô bây giờ không?
Tuy nhiên, Thùy Họa là Tử Thần, cô ấy có thể chọn cách quên đi những ký ức đau buồn, hoặc biến nỗi đau thành cơn thịnh nộ, dốc hết sức báo thù, khiến cho kẻ đã gây ra vết thương cho cô ấy phải trả giá đắt.
Còn cô, Kiêm Hà, ngoài việc quyết chiến sống chết cùng Ma giới, thì cô chẳng thể làm được gì khác.
Trong những trận chiến trước đây, cô đã tiêu hao quá nhiều sinh lực và linh lực, cho dù có phá hủy huyền quan, cô cũng chưa chắc có thể đủ sức đả thương được nhiều kẻ thù mang cấp độ chí tôn như vậy.
Cô ấy đã không còn chút hy vọng mình sẽ báo được thù, khiến lòng cô ấy đau như cắt.
Cuối cùng, thanh âm giết chóc lại vang lên, đại quân Thiên Đạo xuất hiện dưới chân sườn núi, trận chiến quyết định sống chết cuối cùng cũng đã nổ ra.
Đôi cánh của Sí Thiên Sứ che phủ một nửa bầu trời, thành lũy nhà cửa của Ma tộc bị thiêu rụi thành cát bụi đều là tác phẩm của hắn. Đôi cánh của Đọa Thiên Sứ che bao trùm tất thảy, không ngừng thổi những cơn gió chết chóc, càn quét vô số linh hồn bay về với hư không.
Sí Thiên Sứ và Đọa Thiên Sứ là những kẻ có sức chiến đấu thấp nhất trong số mười hai vị thánh đồ của Thiên đạo, nhưng tại Ma giới, không ai là đối thủ của bọn chúng.
Bởi vì từ xưa đến nay, trong Thái Cổ Ma Giới chưa từng xuất hiện một cường giả chí tôn nào, cả hai tên thiên sứ này đều sở hữu sức mạnh chí tôn.
Khi tia hy vọng cuối cùng của Ma giới sắp bị dập tắt, một tiếng sấm sét đáng sợ đột nhiên vang vọng từ bầu trời tối tăm.
Sau đó, một kiếm ý hùng mạnh quét sạch đám mây đen đang che phủ bầu trời, để lộ nền trời quang đãng.
Kiếm ý quá mãnh liệt khiến hai thiên sứ run rẩy sợ hãi, bủn rủn tay chân, đến mức phải vẫy cánh, vội vàng rút lui.
Bọn họ chỉ nhìn thấy kiếm ý, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không thấy người đánh xuất hiện.
Các ma chủ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng hỏi Kiêm Hà.
"Huyễn Ma chi chủ, rốt cuộc là ai tới vậy?" Thương Ma chi chủ hỏi.
“Chúng ta được cứu rồi.” Kiêm Hà nghẹn ngào, cô không nhịn được mà bật khóc nức nở.
Những người khác không biết nguồn gốc của kiếm ý này, nhưng cô thì biết rất rõ.
Thần kiếm phiêu diêu, vang vọng trong đêm tĩnh mịch.
Dù đoán được kiếm ý này từ đâu mà tới, nhưng Kiêm Hà vẫn còn chút mông lung
Bởi vì cô ấy biết tôi không nên xuất hiện ở đây, Thần giới cách xa Ma giới tới vạn dặm, không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới tới được đây.
Ngay khi cô ấy vẫn đang bối rối, thì kính tượng chiến hồn của tôi đã xuất hiện trong không trung.
Kể từ khi Ma giới gặp nạn, tôi đã dốc hết sức lĩnh ngộ đạo pháp nhất khí tam thanh của Đạo Tổ Tạ Mạt Lăng.
Sở dĩ tôi nghĩ đến bộ đạo pháp này, vì trong lúc chiến đấu với Vĩnh Dạ Chi Quân ở Quy Khư, thân thể chiến hồn bất tử đang mang đến linh cảm cho tôi, chiến hồn của tôi có thể tự mình tồn tại ở ngoài thế giới khác.
Ma Đạo Tổ Sư có thể cùng lúc phân tách ra hai kính tượng, nếu tôi cũng làm được như ông ấy, thì tôi có thể giúp Kiêm Hà hóa giải mối nguy cho Ma giới.
May mắn thay, Thất Khiếu Lung Linh Tâm đủ mạnh để giúp tôi hiểu được đạo pháp nhất khí tam thanh trong thời gian ngắn nhất.
Sau đó, tôi lập tức phân tách bất diệt chiến hồn trong huyền quan ra làm hai, sau đó nhờ trận pháp tiên thiên ngũ hành của Nguyên Duệ đưa phần phân tách đó nhanh chóng tới Ma giới hỗ trợ.
Phần còn lại tiếp tục ở trong huyền quan của tôi, phối hợp với bổn tôn của tôi bảo vệ Thái Cổ Thần Giới.
“Tạ Lan, anh không nên tới đây, bọn họ quan trọng hơn em mà.” Kiêm Hà đứng trên mặt đất, lớn giọng nói với tôi.
"Trong lòng anh, mọi người đều quan trọng như nhau, không một ai có thể thiếu được!"
Nói xong, tôi liền vung kiếm ảnh Bất Châu Sơn, chém một nhát xuống đại quân Thiên Đạo đang vây kín trên mặt đất! .