Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1398 - Chương 1398: Vĩnh Viễn Không Được Ân Xá (2)

Chương 1398: Vĩnh Viễn Không Được Ân Xá (2) Chương 1398: Vĩnh Viễn Không Được Ân Xá (2)

Đọa Thiên Sứ nói rằng vũ trụ luân phiên giữa hủy diệt và tái sinh, sự hủy diệt và tái sinh lặp đi lặp lại tạo nên quy luật tồn tại của trời và đất.

Giống như những gì được viết ở phần đầu của Thôi Bối Đồ, thế giới rộng lớn và vô tận, nhật nguyệt tuần hoàn, mọi sự vật sự việc lập đi lập lại.

Một người dù có mạnh mẽ đến đâu, thì cuối cùng cũng sẽ bị diệt vong.

Mọi thứ tồn tại trên thế gian này, cuối cùng sẽ diệt vong và trở về với hư vô vô tận, điều đó chính là Thái Dịch.

(*) Thái Dịch căn nguyên khởi nguồn của thần.

Sau Thái Dịch, hư không sẽ trở nên trống rỗng, rồi sinh ra tiên thiên nhất liệt, tức là tạo ra thứ gì đó từ hư không.

Với tiên thiên nhất liệt, liền có thể diễn hóa linh cảm sáng tạo, trải qua Thái Sơ, Thái Khởi, Thái Ất, Thái Cực và mở lại vũ trụ.

Quá trình này đã luôn được lặp đi lặp lại kể từ khi vũ trụ ra đời, không cách nào tránh khỏi. Từ quan điểm này chúng ta thấy rõ, cái gọi là tuổi thọ chỉ là tương đối, và trên thế gian này chưa bao giờ có sự vĩnh cửu.

Dù ngươi có sức mạnh đáng sợ như vị thần vĩ đại, cuối cùng ông ta cũng phải thay đổi cơ thể, mới miễn cưỡng sống sót dưới quy luật hà khắc của trời và đất.

Đương nhiên, muốn thoát khỏi loại quy luật trời đất này, người đó cần phải có thực lực cực đáng sợ, cho nên mới được xưng là Chí Tôn.

Mặc dù có là Thiên Đạo hay những cường giả chí tôn, thì họ phải luôn ẩn nấp trong vũ trụ mới có thể sống sót sau sự sụp đổ của vũ trụ trước đó. Nhưng bọn họ chỉ có thể đủ sức trốn thoát một lần, không thể thoát khỏi sự kiểm soát của quy luật trời đất mãi được, trong tương lai chắc chắn họ sẽ bị tan biến trong quá trình hủy diệt và tái sinh không ngừng của vũ trụ.

Lý do Thiên Đạo hủy diệt thế gian chính là bởi vì hắn ta vô cùng bất mãn với quy luật thiên địa bất công này, hắn muốn thay thế quy luật hiện tại bằng một quy luật hoàn toàn mới. Điều này sẽ đóng băng vũ trụ vào một thời điểm nhất định, chấm dứt chu kỳ tự hủy diệt và tự tái sinh.

“Thì ra đây chính là cái mà Thiên Đạo luôn tự hào gọi là lòng nhân từ.” Tôi nghe xong liền nói.

"Đúng vậy, Ma Đạo Tổ Sư, bây giờ nhà ngươi lĩnh ngộ được chưa?" Đọa Thiên Sứ cười lạnh hỏi.

"Bây giờ ta chỉ có một câu muốn hỏi rõ ngươi, nếu ta chấp nhận đầu hàng Thiên Đạo, thì bọn họ có cơ hội bước vào thiên quốc với ta không?" Tay tôi chỉ vào những Ma tộc may mắn còn sống sót sau cuộc thảm sát hỏi.

"Quá khứ xưa cũ buộc phải bị tiêu diệt. Cánh cổng của Thiên Đạo chỉ mở rộng cho những chiến binh trung thành với Thiên Đạo, bọn chúng chỉ là lũ tép riu không đủ tư cách nhân được ân huệ đó." Đọa Thiên Sư khinh thường nói.

“Nếu như ngươi đã nói như vậy, thì chúng sinh trong ba giới và lục đạo cũng không đủ tư cách vào thiên quốc rồi?” Tôi lại hỏi.

"Đúng vậy, hư ảo rốt cuộc cũng chỉ là hư ảo, cái gì nên tiêu diệt sẽ không có cơ duyên trường sinh bất tử. Thiên Đạo đặt hy vọng vào tương lai, quá khứ và hiện tại đều cần phải bị tiêu diệt triệt để. Chỉ có như vậy mới có thể lay động được quy luật trời đất.”

"Vậy nói cho ta biết, rốt cuộc là ai mới có tư cách vào thiên quốc?"

"Chỉ có Thiên Đạo mới có thể xác định ai có tư cách được đặt chân vào thiên quốc, nhưng riêng ngươi muốn làm điều lúc nào cũng được." Đọa Thiên Sư suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Được rồi, hãy mở cánh cửa thiên quốc ra đi.” Tôi nói.

Đọa Thiên Sư sửng sốt mở to hai mắt, tất nhiên hắn ta không ngờ chỉ cần dùng một vài câu nói liền có thể thuyết phục tôi như vậy.

Sau khi dùng thần niệm bàn bạc với Sí Thiên Sư một hồi, hai thiên sứ hợp lực để bắt đầu nghi thức triệu hồi tại Thái Cổ Ma Giới.

Ở phía dưới kia, Kiêm Hà vẫn bình tĩnh nhìn tôi.

Thế nhưng những Ma tộc may mắn sống lại không dễ dàng bỏ qua như vậy, họ đồng loạt nhìn tôi bằng đôi mắt khinh thường chán ghét.

"Huyền Ma chi chủ, đây chính là Ma Đạo Tổ Sư người mà cô ngày nhớ đêm mong đó sao?" Một vị Ma tướng cấp cao lớn chấp vấn.

“Đúng vậy, anh ấy chính là người ta yêu.” Kiêm Hà nhàn nhạt nói.

“Trong mắt ta, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ tham sống sợ chết. Ta không chỉ cảm thấy bất công thay cho đệ tử Ma đạo, còn xấu hổ thay cho vận mệnh. Một kẻ hèn nhát như vậy mà cũng xứng tự xưng mình là đứa con của vận mệnh sao?”

"Hiệp Ma, niệm tình ông vì Ma giới đang gặp phải đại nạn, nên bị hận thù che mờ đôi mắt, ta sẽ nương tay không trừng phạt ông, nhưng ta hy vọng ông sau này có thể thành tâm tạ lỗi với Đạo Tổ."

“Tại sao ta phải xin lỗi tên hèn đó?” Hiệp Ma tức giận hỏi.

"Bởi Ma đạo không thể chịu sỉ nhục, và Ma Đạo Tổ Sư lại càng không thể chịu nhục.”

Sắc mặt của Hiệp Ma vẫn tức giận như cũ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Mặc dù hành vi bao che trắng trợn của Kiêm Hà khiến các Ma chủ cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng bọn họ cũng chỉ dám âm thầm oán thán, chứ không dám lỗ mãng hành động chống đối gì.

Bởi vì họ biết Ma đạo không chỉ có mình Ma Đạo Tổ Sư, mà ngay cả Thái Cổ Thần Vương ở Thần giới, Tử Thần ở vùng đất âm dương tuyệt diệt, cũng như Huyễn Ma chi chủ đang đứng trước mặt họ, đều là đệ tử Ma đạo.

Khi hai thiên sứ niệm chú, một cánh cổng thiên quốc tỏa ra ánh sáng vàng óng dịu nhẹ từ từ xuất hiện trên bầu trời.

Sự xuất hiện của cổng thiên quốc, khiến toàn bộ Thái Cổ Ma Giới đang rung chuyển dữ dội.

Ánh sáng vàng chiếu vào mắt Kiêm Hà khiến hoa mắt chóng mặt, nhưng cô ấy cứng rắn không muốn rời đi, nên cứ để nước mắt thoải mái chảy xuống hai gò má.

Những Ma tộc xung quanh cô lần lượt quay đầu tránh né, không dám nhìn thẳng vào cổng thiên quốc.

Cho dù bây giờ họ nhìn thấy hy vọng và sự sống vĩnh cửu thì đã sao?

Là ma tộc, họ không bao giờ có cơ duyên bước vào cổng thiên quốc.

Sự tức giận, tuyệt vọng, hối hận, bất lực, thương cảm, đủ loại cảm xúc phức tạp, lần lượt đan xen vào nhau, khiến lòng họ rối như tơ vò.

Cuối cùng, cổng thiên quốc phát ra ánh sáng vàng dịu như nước sông hồ tĩnh lặnh, được bổ sung thêm một cầu thang vàng sáng lóa kéo dài đến tận chỗ tôi đang đứng.

Ở hai bên cổng thiên quốc, Đọa Thiên Sư và Sí Thiên Sư quan sát mọi nhất cử nhất động của tôi, đám thiên binh thiên tướng đứng phía sau cũng dùng ánh mắt đầy sợ hãi xen lẫn khinh rẻ nhìn tôi.

Điều mà bọn chúng sợ hãi là thanh kiếm sắc bén trong tay tôi, còn điều bọn chúng khinh thường là hành vi hèn hạ này của tôi.

Tôi đặt chân lên những bậc thang tỏa sáng vàng óng, rồi bước từng bước chậm rãi đi về phía cổng thiên quốc, cho đến tôi đứng trước cổng thiên quốc.

Những tiếng nhạc du dương vang lên từ cổng thiên quốc, như chào đón một vị khách thiêng liêng và cao quý, họ đang nhiệt liệt chào đón tôi gia nhập cuộc sống vĩnh hằng cùng họ.

"Ma Đạo Tổ Sư, xin mời." Sí Thiên Sư và Đọa Thiên Sư lịch sự cúi chào tôi, nhẹ nhàng mời tôi bước vào.

Tôi mỉm cười đáp lại rồi rút thanh kiếm Bất Chu Sơn ra.

“Ma Đạo Tổ Sư, ngươi đang định làm gì vậy?” Sắc mặt Đọa Thiên Sư đột nhiên thay đổi, nghiêm giọng hỏi tôi.

“Làm những gì mà Ma Đạo Tổ Sư phải làm thôi.”

Nói xong, không đợi hai thiên sứ kịp tấn công ngăn cản mình, tôi giơ dùng hai tay giơ cao thanh kiếm Bất Chu Sơn, dốc hết toàn bộ sức mạnh của chiến hồn bất diệt để chém một nhát xuống cổng thiên quốc.

Bình Luận (0)
Comment