Khi tôi chém xuống một nhát kiếm, cổng thiên quốc chịu tác động nặng nề, rung chuyển dữ dội.
Nhát chém này đã đốt cháy toàn bộ sức mạnh chiến hồn của tôi, nhưng dù phải trả cái giá đắt đến mức nào tôi cũng không bao giờ hối hận.
Thiên Đạo có lý tưởng của hắn, tôi cũng chấp niệm của tôi.
Điều hắn muốn dành được cơ duyên tái sinh sau khi hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian, hắn coi vạn vật chẳng khác gì bùn đất, còn tôi lại thà cùng sống cùng chết cùng chịu cảnh hủy diệt với chúng sinh, cũng phải ra tay ngăn chặn ý muốn điên rồ này của hắn ta.
Tôi chưa bao giờ ghen tị hay khao khát gì cuộc sống vĩnh cửu cả, đối với tôi, mỗi khoảnh khắc rực rỡ tươi đẹp lóe lên trong tâm trí tôi đều chính là sự tồn tại bất tử, trường tồn mãi với thời gian.
Đương nhiên, nếu ý muốn của Thiên Đạo là đảo ngược quy luật của trời đất, đồng thời cứu độ chúng sinh thì tôi có thể chấp nhận cùng hắn san sẻ khó khăn, nhưng đáng tiếc hắn muốn phá vỡ rồi xây dựng lại, ruồng bỏ tất cả chúng sinh đang sống trong tam giới, lục đạo và vũ trụ.
Nếu trời muốn diệt hết chúng sinh, thì chúng ta không còn cách nào khác là phải chiến đấu phản kháng đến cùng mà thôi.
Tôi nắm chặt kiếm ảnh Bất Chu Sơn, và dùng toàn lực đánh vào cổng thiên quốc, giống như hình ảnh Hậu Nghệ bắn hạ mặt trời chói lọi khi xưa.
Ánh sáng vàng chói mắt điên cuồng bao trùm lấy không gian, tạo nên gợn sóng trên bầu trời, cổng thiên quốc vỡ nát thành từng mảnh, sau đó biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.
Các Ma tộc đang đứng ở phía dưới mặt đất đều hốt hoảng quỳ lạy ánh sáng kia, không dám ngóc đầu lên quan sát mọi chuyện đang diễn ra.
Đôi mắt của Kiêm Hà đã chảy ra huyết lệ tanh tưởi, cô ấy cũng bị ánh sáng kia đánh trọng thương.
Cơn lốc ánh sáng không ngừng càn quét mọi thứ, ngay cả chiến hồn của tôi cũng không tránh khỏi nó, tôi cảm nhận được cơn thịnh nộ vô tận từ phía trong cơn lốc xoáy, tôi chỉ có thể ôm chặt thanh kiếm Bất Chu Sơn trong tay.
"Ma Đạo Tổ Sư, ngươi dám to gan tấn công cổng thiên quốc, tội ác tày trời. Thiên Đạo nhất định sẽ trừng trị nhà ngươi.” Sí Thiên Sứ phẫn nộ hét lớn.
“Những chuyện ta làm từ trước đến giờ có cái nào không đắc tội với Thiên Đạo chưa?” Tôi vẫn dửng dưng cười lạnh hỏi.
"Lần này thì khác. Quang Thiên Sứ sẽ không tha cho ngươi đâu."
"Quang Thiên Sư lại là kẻ nào nữa đây?"
"Là nguồn sáng tinh khiết nhất trong ánh sáng, ngài ấy được sinh ra trong sự hân hoan chào đón của Thiên Đạo, vị công chúa xinh đẹp, thánh thiện và mạnh mẽ nhất trên thiên quốc, người con gái đáng tự hào của trời, người bảo vệ trật tự của thiên quốc, giờ đây ngài ấy sắp hạ giá tới đây, và cái đầu của tên xấc láo nhà ngươi chính là món quà tuyệt vời nhất để ngài ấy dâng tặng cho phụ thần." Đọa Thiên Sư lớn giọng đe dọa.
Theo lời của Đọa Thiên Sứ, tôi nhìn thấy từ trong ánh sáng kia đang dần dần lộ ra đôi gò má mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt hoàn hảo như vậy.
Mái tóc vàng óng, hàng mi cong dài vàng óng che kín mí mắt. Chiếc mũi vàng dường như hơi run lên. Đường môi cực mỏng, mỏng như lưỡi dao, khóe miệng hơi nhếch lên, thể hiện sự uy nghiêm, kiêu ngạo khinh thường vạn vật đứng dưới chân mình.
Quang Minh Sứ chỉ lộ diện gương mặt trong cơn lốc xoáy ánh sáng, mà đã hoàn toàn chinh phục trái tim mọi người.
Đọa Thiên Sứ và Sí Thiên Sứ cung kính hành lễ, thiên quân vây kín xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.
Quang Thiên Sứ chỉ hiện ra một khuôn mặt, tước đi toàn bộ binh lực của quân Thiên Đạo, chỉ vì cô ấy đại diện cho danh dự của Thiên Đạo, thu được ân huệ tối cao, đắm mình trong ánh hào quang thánh thiện của thiên quốc.
Nỗi sợ hãi trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên một cách kỳ lạ, tôi cảm thấy một mối đe dọa chưa từng có đang bao trùm lấy mình.