Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 140 - Chương 140: Tiểu Nhân Bỉ Ổi (2).

Chương 140: Tiểu Nhân Bỉ Ổi (2).

Giờ phút này, đại sảnh yến hội một màn chết lặng, Chương Phàm rất vừa lòng khi thấy phản ứng này.

“Bây giờ còn ai nói ta không xứng với cô ấy hay không?” Chương Phàm nói.

Vương gia không còn ai lên tiếng, thậm chí cũng không còn ai ôm hy vọng đối với tôi nữa, nên không ai nhìn tôi lấy một cái.

Phật Gia bị hắn khống chế giữ chặt lấy, không thể thoát ra, mảnh vải đỏ trên mặt ướt đẫm, rõ ràng là đang âm thầm rơi lệ.

Tôi không vội động thủ, bởi vì vẫn chưa tới lúc.

“Hôm nay vốn dĩ là tiệc đính hôn của ta và Phật Gia, nhưng giờ ta đổi ý rồi, bây giờ ta cảm thấy cô ta không xứng với ta nữa.

” Chương Phàm cười lạnh, nhìn sang tôi một chút nói.

“Phật Gia thuần khiết, tao nhã, tuyệt sắc giai nhân, ngoại trừ việc vì bảo dưỡng huệ nhãn không thể dùng dung mạo bình thường đi gặp người khác ra, thì tuyệt đối không có nữ tử phàm tục nào so sánh được đâu.

” Có người nhận được ám hiệu của cụ tổ Vương gia, bắt đầu làm dịu bầu không khí căng thẳng.

“Ồ, nghe anh nói thế thì ta phải kiểm tra hàng trước mới được.

” Chương Phàm cười dâm tà một tiếng.

Nói rồi, Chương Phàm lấy tay nắm chặt mảnh vải đỏ trên mặt Phật Gia, dùng lực mạnh kéo xuống, chỉ nghe Phật Gia la lên một tiếng, đôi huệ nhãn khiến tôi nhớ mãi không quên lại lần nữa lộ diện trước mặt người khác.

Đôi mắt đẫm lệ, trước tiên tìm kiếm tôi giữa đám đông, đến khi nhìn thấy rồi thì chỉ nhìn tôi một chút rồi cúi đầu xuống.

“Không biết Chương đạo hữu có vừa ý cô ấy không?” Kẻ nói khách sáo kia cẩn thận dò xét hỏi.

“Đúng là có vài phần tư sắc, miễn cưỡng mang về làm vợ bé.

Nhưng mà hôm nay hành vi của Vương gia thật sự đã chọc giận ta, nếu như chỉ như thế bỏ qua thì thể diện Mao Sơn phái sẽ bị ta làm mất hết.

”Nói xong câu này, Chương Phàm buông tay Phật Gia, từ trong người lôi ra một cái hộp gỗ.

Vừa thấy Chương Phàm lấy ra hộp gỗ kia, tất cả người có mặt ở đó đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, cùng lúc lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Toàn thân hộp gỗ một màu đen sẫm, bốn mặt được đều dán bùa chú.

Mỗi nét vẽ trên mặt lá bùa đều có thần niệm lưu động, rõ ràng là do cao nhân vẽ ra.

“Chương đạo hữu tuyệt đối không thể làm vậy, có điều kiện gì xin cứ việc nói ra, Vương gia tôi sẽ tận lực đáp ứng.

” Cụ tổ Vương gia thấy Chương Phàm ra vẻ muốn xé lá bùa xuống, thì không thể giữ được bình tĩnh, không chịu được liền mở miệng cầu xin.

“Á à, điều kiện? Đến nước này, Vương gia các người còn muốn bàn điều kiện với ta sao?” Chương Phàm cười lạnh hỏi vặn lại.

Cụ tổ Vương gia nói không ra lời, đành hướng về phía Phật Gia hét lớn một tiếng : “Nhuy nhi.

”“Chương tiên trưởng, xin làm ơn nể tình nô gia mà tha thứ cho sự thất lễ của Vương gia tôi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa phục vụ tiên trưởng.

” Phật Gia nhẹ giọng cầu xin, ngữ khí tuy nghe bình tĩnh, nhưng dòng lệ trên má lại rơi nhiều hơn trước.

“Muộn rồi, nhưng mà em thì không cần phải chịu tội, đợi phu quân ta dán một lá bùa hộ thân cho em trước đi.

” Ngay khi Chương Phàm đưa tay định lấy bùa chú ở trong người, Phật Gia đột nhiên dùng hai tay giật lấy hộp gỗ trên tay hắn.

Sự việc diễn ra quá nhanh, mà Chương Phàm hiển nhiên không nghĩ tới một nữ tử yếu đuối, đang khóc không thành tiếng bên cạnh mình lại đột nhiên ra tay, hộp gỗ lúc này bị Phật Gia giành mất.

Không đợi Chương Phàm ra tay lấy lại, Phật Gia đã ném nó sang chỗ tôi.

Tôi giơ tay bắt lấy hộp gỗ, lúc này bùa chú trên hộp gỗ vẫn chưa bị lỏng lẻo, tôi giấu nó vào trong người trước, sau đó bước từng bước tiến lại gần Chương Phàm.

Chương Phàm giành lại không được liền trút giận lên người Phật Gia, giơ tay lên muốn đánh cô ấy.

Nhưng mà, sát khí mà tôi sớm ngưng tụ từ lâu đã hoàn toàn bao trùm lên người hắn ta, hắn không dám phân tâm làm việc khác nữa, quay sang đối mặt chính diện với tôi.

Từ lúc bắt đầu tới giờ, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn.

Kế hoạch ban đầu là Chương Phàm cố kỵ tôi mà chủ động dừng tay, ai ngờ sau đó hắn lại nói ra chuyện Chương Nhược Hư đã ngưng tụ nguyên thần.

Nếu đã không thể giải quyết yên đẹp, thì chỉ có thể chết bất đắc kỳ tử thôi.

Ngay lúc Phật Gia bị Chương Phàm tháo mảnh vải đỏ trên mặt, rồi nhìn thấy tôi, tôi đã đánh mắt ra hiệu cho cô ấy rồi.

Cũng may, cô ấy không phụ danh xưng sở hữu huệ nhãn, ngay lập tức đã hiểu được ý của tôi.

Bây giờ Anh Linh Đan nằm trong người tôi, mà tên yêu nghiệt Chương Phàm này lại đang ở ngay trước mặt tôi.

Chịu đựng hắn thì có thể lâu được, nhưng giết hắn chỉ cần một khoảnh khắc mà thôi nha.

Nhưng mà tên Chương Nhược Hư phiền phức kia, nếu tôi thật sự giết chết Chương Phàm, thì nhất định sẽ lớn chuyện, không chừng Khương Tuyết Dương cũng bị tôi liên luỵ buộc phải xuống núi.

Mỗi bước chân của tôi, càng tăng thêm một phần sát khí.

Đi đến bước thứ bảy, sát khí trực diện công kích tàng thức của hắn.

Chương Phàm ban đầu còn kiên cường đối diện với tôi, cuối cùng không chịu nổi nữa mà lộ ra vẻ mặt sợ hãi tột độ.

Bình Luận (0)
Comment