Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 139 - Chương 139: Tiểu Nhân Bỉ Ổi (1).

Chương 139: Tiểu Nhân Bỉ Ổi (1).

Chương Phàm hỏi tôi là ai, Vương Hán Sinh cười nhẹ nói ra tên tôi.

“Tạ Lan? Có phải là đồ đệ kia của Khương Tuyết Dương?” Chương Phàm chau mày nghi hoặc.

“Đúng vậy.

” Vương Hán Sinh đáp lời.

Chính tại lúc này, cuối cùng cũng có người của Vương gia đến đỡ Phật Gia tới trước yến tiệc, mà tôi cũng thuận đường trực tiếp đi đến chỗ của Chương Phàm.

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, bái kiến Chương sư huynh.

” Tôi nói.

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Tạ sự đệ hữu lễ, không biết sư đệ lần này tới Vương gia là có việc gì?” Chương Phàm đứng dậy đáp lễ với tôi, hàm ý cảnh giác rất rõ ràng.

“Từ lâu giữa tôi và Vương gia đã có một đoạn nhân quả, hôm nay đặc biệt tới để kết thúc.

”“Ồ, ta cũng không ngờ có thể gặp Tạ sư đệ ở đây, vừa hay hôm nay là ngày đại hỷ của ta, không thể không mời đệ ở lại uống ly rượu mừng.

”“Ngày đại hỷ? Không biết sư huynh có chuyện vui gì?” Tôi giả vờ không biết hỏi.

“Hôm nay chính là tiệc đính hôn của ta cùng Phật Gia của Vương gia.

” Chương Phàm trầm giọng nói.

“Huynh và Phật Gia?” Tôi tỏ vẻ hoài nghi, ngó hắn một cái rồi nhìn về phía Phật gia, sau đó nói: “ Sao nhìn thế nào cũng không xứng đôi nha.

”Chương Phàm bị nói đến biến sắc, nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Lời này của Tạ sư đệ là có ý gì? Lẽ nào ta đường đường đệ tử nội môn phái Mao Sơn, lại không xứng với nữ tử Vương gia sao?” “Thân phận thì xứng đó, chỉ là dáng vẻ tôn kính còn đã từng tuổi này của Chương sư huynh chẳng phải so với Phật Gia thì cách biệt quá lớn hay sao?” Tôi vừa cười vừa nói.

Chương Phàm vốn dĩ đã ngầm nổi giận khi thấy tôi nắm tay Phật Gia bước vào, chỉ là nể mặt Khương Tuyết Dương mới nhịn xuống mà không phát tiết.

Là người đều có ba phần hoả khí, nghe tôi lần nữa hạ nhục hắn, giờ phút này cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

Hắn đứng dậy lớn tiếng nói : “Tạ Lan, ta nể mặt của sư phụ cậu mới cho cậu chút thể diện, không ngờ rằng cậu không biết tốt xấu như vậy.

Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, nếu như cậu ngay lập tức rời khỏi đây thì ta sẽ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

”“Vậy nếu tôi không đi thì sao chứ?” Tôi hỏi.

“Ta có thể bảo đảm sư phụ cậu cũng không bảo vệ nổi cậu đâu.

” Chương Phàm lạnh lùng nói.

“Ồ, anh có thể thử xem.

” Tôi bình tĩnh nói.

“Á à, cậu quả nhiên tới phá rối, rất tiếc cậu tính sai một bước rồi.

” Chương Phàm cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua tia hung ác, rồi nhìn sang Vương Hán Sinh nói : “Tên đó có phải do Vương gia các người mời đến không?” Vương Hán Sinh thấy Chương Phàm thật sự nổi giận, trên mặt mang vài phần hoảng hốt, quay đầu nhìn sang tôi một chút, rồi hạ quyết tâm nói: “Chương Phàm, tôi kính trọng ngài là cháu của thiên hạ hành tẩu Mao Sơn phái, nhưng ngài cũng không nên sỉ nhục Vương gia tôi như thế, cướp đi Anh Linh Đan không nói, còn muốn cưới Phật Gia, mưu đồ chiếm đoạt gia sản Vương gia tôi.

Hành vi như vậy, há nào phải việc làm của đại đạo chính tông!” “Được lắm, ta cưới Phật Gia, là đã tăng thể diện cho Vương gia các người, không ngờ các người ngược lại không biết quý trọng.

Nếu mười ngày trước tên đó chịu ra mặt, có lẽ ta sẽ nể mặt thiên hạ hành tẩu Toàn Chân giáo Khương Tuyết Dương cho y một phần ân tình, chỉ đáng tiếc có một việc sợ là các người vẫn chưa được biết, thiên hạ hành tẩu phái Mao Sơn ta trong mười ngày trước đã ngưng tụ nguyên thần!”Lời của Chương Phàm vừa dứt, toàn bộ đệ tử nội môn bước chân vào giới tu hành của Vương gia đồng loạt biến sắc.

Thời kỳ mạt pháp, cơ duyên mỏng manh rất khó ngưng tụ nguyên thần, trong trăm năm nay cũng chỉ nghe nói một vị cảnh giới nguyên thần từ Thiên Sư phủ là Lữ Thuần.

Còn về cảnh giới hợp đạo Trương Chi Viễn, ông ấy là nhân vật cùng thời với Tạ Lưu Vân thì lại là một chuyện khác, chỉ có Lữ Thuần ngưng tụ ra nguyên thần mới có thể thực sự đại diện cho tình trạng tu hành của đạo môn thời nay.

Vì thế sau khi mọi người nghe nói Chương Nhược Hư đã ngưng tụ ra nguyên thần, người Vương gia mới lộ ra vẻ mặt tang thương đó.

Không có một nghi ngờ nào cả, trong mắt bọn họ tu vi của Chương Nhược Hư chắc chắn vì vậy mà tăng một bước lớn, đã vượt xa hoàn toàn so với sư phụ tôi Khương Tuyết Dương.

Phong Vũ kiếm và Phong Dương trận của Khương Tuyết Dương tuy rằng vang danh khắp thiên hạ, nhưng con át chủ bài sau cùng của cô ấy lại đến từ thủ hộ của Phong thần.

Tuy nhiên, cô ấy đã dùng qua lá bài này một lần rồi, trước khi thời kỳ mạt pháp kết thúc, Phong thần không có khả năng vì cô ấy hạ phàm lần nữa.

Vì thế tôi có thể thấu hiểu nỗi tuyệt vọng trong lòng người Vương gia bây giờ ra sao.

Thật ra bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ ngạc nhiên thôi nha.

Tôi đến Vương gia là do Khương Tuyết Dương chỉ thị, những việc xảy ra ở Vương gia, tôi cho rằng cô ấy chắc hẳn đã biết trước cả rồi.

Chuyện Chương Nhược Hư ngưng tụ nguyên thần phát sinh vào mười ngày trước nhất định không giấu nổi cô ấy.

Mà Khương Tuyết Dương không hề nói với tôi, rõ ràng cô ấy chẳng hề để tâm đến chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment