Lúc này nghe Phật Gia nói tới điểm tốt của tôi, tôi liền nhân cơ hội hỏi cô ấy tôi tốt ở chỗ nào.
“Quân tử vô đoan, tố nhiên hữu phương.
” Tức là Quân tử nhưng không câu nệ lời lẽ thế tục, vẫn giữ được sự ngay thẳng chính trực, ngay thẳng nhưng không bảo thủ.
“Chúng ta chỉ có duyên gặp mặt một lần, tôi thật không nhận nổi tám chữ đánh giá này của cô.
” Tôi nói.
“Nói thật lòng thì ban đầu tôi cũng không cảm thấy anh có nhiều chỗ khiến người khác kinh ngạc, sau đó lần lượt nghe nói đến chuyện của anh, tôi mới ngày càng ngưỡng mộ.
Người dám danh chính ngôn thuận cưới Hoàng Hà nương nương về làm vợ, sợ rằng cũng chỉ có một mình anh mà thôi đó.
” "Có thể vì có tính cách như vậy, tôi không thích quá rắc rối, cô ấy nguyện ý gả thì tôi dám cưới.
Trong mắt tôi, người và quỷ bình đẳng hữu giao vô loại.
Tức là không phân biệt giống loài hay giai cấp.
"Nói xong lời này, tôi bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, chúng sinh bình đẳng hữu giao vô loại, đây không phải chính là giáo điều của Ma đạo sao?Nghĩ lại những tế ngộ của tôi, với lệ quỷ Huệ Hương, tôi đối xử như người bình thường, còn có tử đảo Vương Phương tôi cũng không cảm thấy cô ấy dị loại nữa chứ.
"Có thể nói ra bốn chữ hữu giao vô loại, làm sao có thể chỉ là người thường cơ chứ.
Tạ tiên sinh, buổi chiều tôi có một vấn đề quên hỏi anh, anh nói đã gặp hắc y nhân, không biết anh có nhìn rõ dung mạo của người đó hay không?" Phật Gia hỏi.
"Không có, hình dáng của ông ta bị một màn sương mù đen che phủ, khiến tôi không nhìn rõ.
Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này?""Tôi đã nhìn thấy ông ta đó.
""Cái gì?" Tôi ngạc nhiên tột độ.
"Khi đó mắt tôi bị thương chính là vì tôi nhìn rõ dung mạo của ông ta, bị ông ta lườm một phát.
"“Ông ta trông như thế nào?" Tôi vội vàng truy hỏi.
"Ông ta rất giống anh, tuy rằng ngũ quan khác nhau, nhưng khí chất rất giống, ngay cả ánh mắt cũng giống như đúc.
Tôi mới nhìn thấy ông ta thậm chí còn nhầm tưởng người đang ngồi ở đó đánh cờ là anh.
"Lời của Phật Gia khiến tâm trí tôi bừng tỉnh, tôi lờ mờ cảm thấy, trong tương lai của tôi thật sự có một ngày giống Ma Đạo Tổ Sư cùng người đó đánh cờ, còn đánh cùng một ván cờ như vậy.
Hoàng hôn đã qua, màn đêm buông xuống.
Trên dưới Vương gia bận rộn bố trí ghế ngồi đại yến tiệc.
Không cần đợi lâu, đã có người đến thông báo chúng tôi vào chỗ ngồi, nói Chương Hàm dẫn người đến rồi.
Từ sương phòng đến đại sảnh yến hội phải đi qua con đường khá dài, người của Vương gia có tâm tính kế, không phái người tới đỡ Phật Gia.
Cô ấy lại không tiện tự lực, tôi đành nắm tay cô ấy mà đi.
Tay của Phật Gia ấm áp lại mềm mại, nắm trong lòng bàn tay thật khiến người khác tâm trí khó định.
Vừa rồi chỉ mới nắm lấy tay cô ấy, cô đã không thể giấu vẻ e thẹn, qua một lúc liền hỏi tôi: "Nếu như không có Hoàng Hà nương nương, anh có nguyện ý cùng tôi làm bạn suốt quãng đời còn lại không?" "Chắc hẳn không ai từ chối đâu.
" Tôi nói.
Phật Gia dịu dàng kiên cường, như đóa hoa lan trong sơn cốc u tối, nữ nhân như vậy ai gặp qua mà không ái mộ, chẳng nỡ phụ lòng.
Tuy rằng lúc xuống núi, Khương Tuyết Dương muốn tôi chấm dứt tai họa độ vong hồn, lỡ như hôm nay Chương Phàm không chịu dừng tay, tôi không để tâm mà dùng đến sức mạnh của mệnh cách thất sát để giết hắn trước.
Lúc thanh tu tại Chung Nam sơn, tôi theo sự dẫn dắt của Khương Tuyết Dương từng thử qua sức mạnh của mệnh cách thất sát, cô ấy nói những người dưới huyền quan không ai có thể chế ngự nó.
Với lại, cô ấy còn đặc biệt dạy tôi một số chú ngữ dùng để che giấu thất sát chi lực, người dưới nguyên thần sẽ không phát giác ra tôi đang mang mệnh cách thất sát.
Đây mới là nguyên nhân cô ấy yên tâm để tôi một mình xuống núi.
Còn về những cao thủ cảnh giới huyền quan, nếu tôi đụng độ những người này thì trực tiếp báo danh xưng của cô ấy.
Cảnh giới huyền quan là những nhân vật thuộc hàng ngũ đạo môn thần tiên, rất xem trọng danh tiếng của bản thân sẽ không tùy tiện xuống núi, càng không tùy tiện kết thù với Khương Tuyết Dương.
Lỡ như mà Chương Phàm thực sự ép tôi xuống tay, đến lúc đó phải xem Chương Nhược Hư có vì hắn mà ra mặt hay không nha.
Còn một điều nữa là, lần này tôi không phải chỉ vì giúp đỡ Vương gia, mà còn nhất định phải giành được viên Anh Linh Đan trong tay Chương Phàm đó.
Tuy rằng tôi bây giờ chỉ đang ở chân khí sơ cảnh, còn quá sớm để nói đến tích huyền quan, nhưng Anh Linh Đan đối với tôi rất hữu ích.
Một tướng công thành vạn cốt khô, sát khí xung thiên trong Anh Linh Đan của Bạch Cốt ác tướng, tôi có thể lợi dụng mệnh cách thất sát trực tiếp hấp thụ chân khí trong Anh Linh Đan chiếm thành của mình.
Lúc chúng tôi đến đại sảnh yến tiệc, Chương Phàm đã ngồi vào chỗ rồi.
Đạo bào hai màu trắng đen, lưng đeo một thanh kiếm pháp sư trai trám, nhìn có vẻ mang mấy phần phong thái cao nhân tu đạo, chỉ là tướng mạo quả thực khiến người ta bất cảm cung duy.
Tức là tướng mạo không đẹp đến mức khiến người khác tán đồng hay khen ngợi.
Ban đầu tôi nghe nói hắn là cháu trai của Chương Nhược Hư còn tưởng là một người trẻ như tôi, ai ngờ hắn nhìn cũng phải ngót nghét bốn mươi tuổi đầu rồi.
Sắc mặt vàng vọt, trên miệng thưa thớt hoàng tu tức là râu ria vàng, một đôi song tam nhãn tinh quang mập mờ, khiến người khác có một cảm giác âm hàn lạnh lẽo.
Thường nói tâm sinh tướng, hèn gì cách hành sự của hắn lại bỉ ổi như vậy.
Chương Phàm vốn ở đó cười cười nói nói, vừa nhìn thấy tôi nắm tay Phật Gia bước vào trong, lập tức mặt mày u ám.
Chỉ thẳng mặt tôi mà hỏi Vương Hán Sinh: “Tên đó là ai?”