Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 137 - Chương 137: Yến Hội Bắt Đầu (1).

Chương 137: Yến Hội Bắt Đầu (1).

Cụ tổ Vương gia và Vương Hán Sinh kẻ hát người xướng nửa ngày trời vốn là muốn kéo tôi xuống nước, mà không biết việc vừa hay đúng ý tôi.

Ngay sau đó tôi liền nói với họ: “Chỉ là Toàn Chân giáo và phái Mao Sơn cùng thuộc Đạo gia, giữa tôi và Chương Phàm không thể nào có xung đột trực tiếp được.

”“Tạ tiên sinh cảm thấy Phật Gia như thế nào?” Vương Hán Sinh dùng ánh mắt sáng rực nhìn tôi hỏi.

“Phật Gia là kỳ nữ nhân gian, khiến người ta khó mà quên được.

” Tôi đáp.

“Từ khi gặp gỡ Tạ tiên sinh, Phật Gia cũng đối với Tạ tiên sinh ngày nhớ đêm mong.

Sau khi đàm Cửu Long xảy ra chuyện, cô ấy nhiều lần nhờ chúng tôi nghe ngóng tin tức của cậu, về sau biết cậu tới núi Chung Nam mới có thể an tâm.

” Vương Hán Sinh nói.

Tôi không phải thằng ngốc, tất nhiên hiểu được ý trong lời nói của hắn.

“Tôi muốn để Tạ tiên sinh hạ lễ cầu hôn Phật Gia, sính lễ chính là phân thuỷ kiếm.

Việc này tuy rằng có chút mất thể diện, nhưng nếu như Tạ tiên sinh thật sự muốn giúp đỡ Vương gia chúng tôi, thì đây chính là cách tốt nhất rồi.

” Vương Hán Sinh nói.

Tôi thật cạn lời, tuy rằng tôi muốn tìm một cái cớ để tham gia vào chuyện này, nhưng đây cũng quá cẩu huyết rồi đi.

Phật Gia và tôi chỉ có duyên gặp mặt một lần, Tạ Lan tôi cũng không phải nhân vật kinh tài tuyệt thế gì, sao mà có chuyện khiến cô ấy nhớ nhung không quên chứ.

Với lại hôn sự của tôi và Thùy họa là việc người trong thiên hạ đều biết, ngày đó cô ấy đã nói qua phận nữ nhân không gả hai chồng, tôi tất nhiên không thể phụ cô ấy.

“Việc này vạn lần không được, còn có cách khác hay không?”.

Tôi hỏi.

“Anh Linh Đan vẫn còn nằm trong tay Chương Phàm, Tạ tiên sinh muốn bảo vệ người của Vương gia chúng tôi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nếu như danh bất chính ngôn bất thuận, thì Anh Linh Đan này không dễ đòi lại được.

”Tôi đã sớm nói với Phật Gia, việc phiền phức nhất chính là để Chương Phàm mang anh linh đan đi.

Nếu như không thể đòi lại được Anh Linh Đan, một khi Chương Phàm đột phá đến huyền quan, hấp thụ Anh Linh Đan đã luyện hóa, khống chế ý chí của Bạch Cốt ác tướng, đến lúc đó quyền sống chết của toàn bộ những người Vương gia đã trúng phải nguyền chú oán niệm đều nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi.

“Các ông tin tôi chắc chắn có thể thắng được Chương Phàm sao? Không sợ lỡ như tôi rơi vào thế hạ phong, Chương Phàm sẽ vì thế mà trút giận lên Vương gia à?” Tôi hỏi.

“Ha ha, Tạ tiên sinh nói đùa rồi, cậu học đạo chỉ mới hai năm, dù có thiên phú tới đâu cũng không phải là đối thủ của Chương Phàm.

Nhưng mà Khương hành tẩu của Toàn Chân giáo đã vì cậu mà không tiếc mời thần hiện thân, ai cũng đều biết ngài ấy rất quan tâm vị đệ tử là cậu, chỉ cần cậu chịu đồng ý ra mặt, Chương Phàm tất phải từ bỏ thôi, bằng không làm to chuyện thì phái Mao Sơn phải đối mặt với tôn sư rồi nha.

” Thì ra là thế, thật ra tôi cũng sớm nên hiểu rõ rồi.

Tuy nói giữa các đạo môn, Toàn Chân giáo vượt trội hơn Mao Sơn, nhưng chuyện này bất luận xảy ra trên người đệ tử nào của Toàn Chân giáo thì đều khó giải quyết.

Chỉ có tôi ra mặt mới được, bởi vì đằng sau tôi là một vị đại phật, Khương Tuyết Dương.

Cô ấy vì tôi mà không tiếc mời thần nhập thân, Phong Thần một khi tức giận liền chính tay phá huỷ căn cơ huyền quan của Lữ Thuần.

“Nếu như các ông đã sớm có dự tính, cần gì phải tìm một cái cớ nào đó, trực tiếp mời tôi ra tay không phải được rồi sao?” Tôi hỏi.

“Tạ tiên sinh có thân phận như thế nào chứ, Vương gia muốn mời cậu ra tay hỗ trợ thì cũng cần phải bỏ ra một chút thành ý.

” Vương Hán Sinh nói.

“Phật Gia chính là thành ý của các ông?” Tôi cười khổ nói.

Vương Hán Sinh đỏ cả mặt, cười ngượng ngập.

“Nếu tôi nhận thành ý này của các ông thì có khác gì Chương Phàm đâu chứ? Tôi và Phật Gia từng có giao hảo, lại thêm phần ân tình của phân thuỷ kiếm, Vương gia lần này gặp chuyện, tôi theo lý nên ra mặt giúp đỡ, các vị có thể yên tâm.

”“Như vậy đa tạ Tạ tiên sinh!” Cụ tổ Vương gia đứng dậy đáp tạ.

Sau đó, tôi theo sự sắp xếp của người trong gia đình vào ở tạm phòng khách để chờ đợi.

Lúc hoàng hôn, Phật Gia tới gặp tôi lần nữa, cô ấy thay một thân hỷ bào, vải đeo mắt màu đen cũng đã đổi thành vải đỏ, làn da trắng như tuyết rất hợp với y phục đỏ, càng tô điểm thêm vẻ xinh đẹp.

Hiển nhiên cô ấy cũng đã biết được chuyện người của Vương gia lấy cô làm quân cờ, trên mặt còn mang theo một chút không tự nhiên.

Dựa theo tính toán của Vương gia, đợi đến khi tiệc đính hôn bắt đầu, tôi và Phật Gia sẽ cùng nhau xuất hiện.

Tuy rằng tôi đã biểu lộ rõ tâm ý rồi, rõ ràng Vương gia vẫn như cũ không bỏ cuộc, còn muốn tác hợp cho tôi với Phật Gia.

Tôi thấy cô ấy mặt mày thẹn thùng, trong lòng cũng rất khó xử.

“Thật ra, Gia chủ Vương gia không hề phóng đại khoác lác.

Cùng cậu chia ly ngày ấy, cậu luôn ở trong trái tim tôi.

” Phật Gia cúi đầu nhẹ nhàng nói, gò má ửng đỏ.

“Phật Gia nói đùa rồi.

Tạ Lan tôi nếu thật sự tốt như thế, thì không đến mức chẳng cưới được cô vợ nào đâu.

”“Phù.

” Phật Gia nhẹ nhàng cười, quay sang nói: “Nếu anh không tốt thì Hoàng Hà nương nương cũng sẽ không chọn anh làm cô gia đâu.

”Nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, lòng tôi lại thở dài một tiếng, cô ấy tất nhiên sẽ không biết nguyên nhân Thùy họa gả cho tôi.

Tuy rằng Thùy họa sau này đã biểu lộ qua nỗi lòng với tôi, nhưng trong tim tôi vẫn như cũ có nút thắt.

Bình Luận (0)
Comment