Trong Thái Cổ Phong Chủi vẫn còn tồn tại tộc Phong Thần, chẳng qua là trong trận tranh ngôi vị Thần Vương đã bị Nữ thần Băng Tuyết thu phục và lập nên Vương quốc Băng Tuyết.
Thái Cổ Phong Thần chỉ là một phân nhánh của Thái Sơ Phong Thần, giờ đây Phong Chủ đã trở lại, Nữ thần Băng Tuyết lập tức rơi vào tình trạng hoảng sợ, tiến thoái lưỡng nan.
Phong Chủ đã che giấu thần uy của mình, nhưng bản thân Thái Sơ Phong Thần đã là một sự tồn tại huyền thoại trong thế giới Thái Cổ Thần Ma, mà Phong Chủ trước mặt đây lại càng khiến Nữ thần Băng Tuyết khó mà nhìn thấu.
Cô không biết cảnh giới lực chiến của Phong Chủ, nhưng cô ta không phải là kẻ ngốc. Phong Chủ vừa đến Phong Chủi, điện Chiến Thần đã bị cô khiến cho đóng cửa, ngay cả chúng thần cũng bị đuổi đi hết cả.
Điều này cho thấy địa vị của Phong Thần trong mắt Thần Vương Mộ Dung Nguyên Duệ cao hơn rất nhiều so với các vị thần khác trong Phong Chủi.
Điều quan trọng nhất chính là, Phong Chủ còn có một thân phận khác, đệ tử Ma đạo.
Lúc đầu, Phong Chủi có chút oán hận đối với Ma đạo, lo lắng Ma đạo sẽ xâm chiếm Phong Chủi, sau đó, sau trận chiến của tôi cùng Lữ Thuần Dương, Phong Chủi đã thay đổi nhận thức về Ma đạo.
Khi Huyễn Ma Chi Chủ - Kiêm Hà, cùng Đọa Lạc Ma Long - Ngạo Phong, Kiếm Chi Bổn Nguyên - Thuần Quân và thậm chí cả Tử Thần của Thái Cổ Minh giới đồng loạt tiết lộ danh tính của họ là đệ tử Ma đạo, Ma đạo đã trở thành sự tồn tại mà chúng thần trong Phong Chủi đều phải kính nể.
Đặc biệt khi chúng thần biết Thần Vương của họ cũng là Chủ Mẫu của Ma đạo thì Ma đạo trở thành thánh điện trên núi cao trong lòng họ.
Lúc này, Ma đạo nếu muốn chinh phục Phong Chủi cũng có thể dễ dàng thực hiện, bởi vì Ma đạo đã chinh phục được trái tim của chúng thần. Thế nhưng, lời hứa của tôi vẫn còn, mà Nguyên Duệ cũng có lời hứa của riêng mình, chúng tôi cũng sẽ không đả động đến trật tự Phong Chủi.
Vì thế khi Nữ Thần Phục Thù và nữ thần Băng Tuyết bày tỏ ý định gia nhập Ma đạo thì cả hai đều bị Nguyên Duệ từ chối.
Phong Chủ mặt không biểu càm nhìn Nữ thần Băng Tuyết, sử dụng sức mạnh thần niệm để tìm hiểu tình trạng hiện tại của tộc nhân tộc Phong Thần.
Khi cô nhận ra người trong tộc không bị Thái Cổ đối xử khắc nghiệt, vẻ mặt cô dịu đi nhưng vẫn còn chút tức giận.
Những tia sét như phòng ra điện trong sâu thẳm đôi mắt cô, như thể bất cứ lúc nào cô cũng có thể giáng gió lốc cùng sấm sét lên người của Nữ thần Băng Tuyết.
Nữ hoàng Băng Tuyết cảm nhận được sự không hài lòng của Phong Chủ, đồng thời cũng cảm nhận được sát khí từ gió, sét trong không khí. Trước mặt Phong Chủ, cô mong manh như một bông tuyết có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
Áp lực kinh khủng của uy áp thần niệm, đây chắc chắn không phải là một thần linh cấp bậc Thần Ma, khi Chiến Thần Mộ Dung Nguyên Duệ mở ra Hỗn Độn Thần Nhãn, cô cũng không hề sợ hãi như khi đứng trước mặt Phong Chủ.
Nữ hoàng Băng Tuyết càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng, cô không còn quan tâm đến tôn nghiêm Nữ thần của mình nữa, ở trước mặt các tế tư mà cúi cái đầu cao quý, xinh đẹp của mình xuống.
Cô đã lựa chọn đầu hàng Phong Chủ, giống như những người trong tộc Phong Thần không còn cách nào khác là phải đầu hàng cô vậy.
"Phong Thần Bệ hạ, ta không hề bất kính với người, cũng không có đối xử tệ bạc với người trong tộc của người." Đối mặt với sự thờ ơ của Phong Chủ, Nữ thần Băng Tuyết sợ hãi nói.
"Ta biết. Tuy nhiên, ngươi vẫn làm sai một việc." Phong Chủ đáp.
"Việc gì?"
"Gió là gió của tự do. Ngươi không đối xử tệ với người của ta, nhưng họ lại bị giam cầm trong vương quốc của ngươi."
“Ta bây giờ sẽ dỡ bỏ lệnh cấm với họ và cho phép họ tự do ra vào Vương quốc Phong Tuyết.”
"Giờ ta đã trở về, còn cần phải ra lệnh sao?"