Sau khi nói xong, Phong Chủ mở đôi mắt gió sét đan xen, nhìn khắp mọi hướng.
Nhìn đâu cũng thấy gió bão nổi lên.
Đột nhiên, núi tuyết sụp đổ, tuyết dày đặc trên mặt đất.
Gió mạnh làm vỡ tảng băng trôi, làm nứt băng nguyên, cuối cùng biến chúng thành từng hạt tuyết, một trận bão tuyết chưa từng có đã đổ xuống ở Bắc Quốc.
Người dân của tộc Phong Thần nhìn lên bầu trời, dang tay ôm lấy gió và tuyết, trào dâng nước mắt.
Nữ thần Băng Tuyết quả thật không đối xử tàn nhẫn với họ, nhưng họ là ngọn gió của tự do, việc mất đi tự do, là nỗi nhục lớn nhất đối với tộc Phong Thần.
Giờ đây, chủ thần của họ đã trở lại, đồng nghĩa với việc họ sẽ lại trở thành làn gió tự do.
So với sự ngây ngất của tộc Phong Thần, tộc Tuyết Thần cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi.
Tuy nhiên, Phong Chủ không cố ý điều tra nhân quả của cuộc chiến giữa chư thần, một trận bão tuyết đã đại diện cho sự trừng phạt dành cho tộc Tuyết Thần.
Phong Chủ tiến vào Thần điện Băng Tuyết, Nữ thần Băng Tuyết tuyên thệ trở thành thần phụ trợ của Phong Chủ, đồng thời Vương quốc Phong Tuyết vẫn tồn tại, người dân của Tuyết Thần cũng chấp nhận ự bảo vệ của Phong Chủ.
Phong Chủ giờ đây đã là chí tôn, việc ở lại Thái Cổ Thần giới sẽ tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn.
Mặc dù cô đã trấn áp sức mạnh của Phong Chi Bổn Nguyên mà cô điều khiển, nhưng cơn gió Thái Sơ hùng mạnh thậm chí có thể tách rời âm dương, vẫn có những tác động khó tránh khỏi đối với Thần giới.
May mắn thay, Phong Chủ đó giờ thiếu lòng trắc ẩn.
Thứ thổi khắp Thần giới là những cơn gió xanh vô hình, thổi qua cỏ cây, thổi qua lúc bình minh, thổi bay sương mù ẩm ướt và thổi bay những đám mây âm u.
Tiếc rằng nó không thể xua tan nỗi lo lắng trong lòng tất cả chúng sinh trong Thần giới.
Vào ngày này, tôi ở Vực Lôi Đình dùng nhất khí hóa tam thanh lần lượt điều khiển tam kiếm đạo Thái cổ, kiếm khí khuấy động chém liên hồi vào biển mây.
Đi lên không có điểm tận cùng, đi xuống cũng chẳng có điểm kết thúc.
Thần Kiếm miểu miểu, không biết cách xa mấy vạn dặm. Ma Kiếm thao thao, một kiếm làm dâng trào sóng nước, long trời lở đất. Quỷ Kiếm u u, âm vang cộng hưởng cùng địa mạch.
Khi ba thanh kiếm hợp nhất thành một, kiếm khí xuyên qua vô số mặt phẳng vị diện, phá vỡ không gian, làm rung chuyển các vì sao.
Huyền quan không có giới hạn, kiếm của tôi cũng vậy.
Kiếm đạo không có giới hạn, kiếm khí trước đây của tôi bây giờ chỉ tác động vào thế giới vật chất, nhưng sự hủy diệt thực sự đến từ sự hư vô của năng lượng, ngũ hành không tồn tại, âm dương tuyệt diệt.
Tam kiếm Thái Cổ kết hợp thành một có thể phát sinh ra kiếm ý hỗn độn bổn nguyên, sau khi bước vào lĩnh vực tịch diệt, thứ tôi chém ra bây giờ là sức mạnh hư vô, hỗn độn cũng sẽ bị thanh kiếm tiêu diệt.
Chỉ là một kiếm như vậy không thể dễ dàng dùng tới, nếu tôi ra một chiêu kiếm như vậy, sẽ tương đương với việc phá hủy một không gian, tạo ra một khoảng trống.
Tu hành kiếm pháp đến thời điểm này, tôi đã phá vỡ xiềng xích của kiếm ý hỗn độn, mà tôi kể từ hôm nay, tôi sẽ trở thành bậc thầy về kiếm đạo, hay còn gọi là Vĩnh Hằng Kiếm Chủ!
Tra kiếm vào vỏ và thiền định, đặt thanh kiếm trên đầu gối.
Khi thấy thành tựu của mình được nâng cao, Bất Chu Sơn Chi Kiếm cũng được tôi dùng thần niệm tế luyện mà hình thành kiếm thể, tùy theo khống chế thần niệm mà biến lớn, nhỏ.
Hình dáng cũng thay đổi rất nhiều, không còn là một ngọn núi hùng vĩ nữa, mà giống như một viên ngọc được chạm khắc tỉ mỉ.
Thân kiếm có màu sẫm, vuông vức và đều đặn, không có cạnh sắc nhọn nhưng ẩn chứa sát khí vô tận.
Tôi đã đặt cho thanh kiếm này một cái tên mới, hy vọng nó sẽ được lưu giữ và trở thành kiếm truyền lại từng đời. Ma đạo trong tương lai có lẽ sẽ không có tôi, nhưng tôi muốn vĩnh viễn để lại thanh kiếm này cho Ma đạo.
Kiếm Vô Danh, Anh Hùng Chi Kiếm, Côn Lôn Tuyết...
Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ còn lại tám chữ trong đầu.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Ma đạo vì ông ấy mà có, không có ông ấy thì không có Ma đạo của hôm nay.
Năm đó của đảo Kim Ngao, vạn tiên đến tụ tập, MĐTS đã thuyết giảng và giáo hóa vô số đệ tử, để lại nhiều phương châm được truyền từ đời này sang đời khác.
Ngũ hành tùy ngã nhậm ý du, tứ hải chúng sinh giai hữu duyên. Mạn đạo hùng quan chân như thiết, Vô Danh Cung nội tận thiện ngôn.
Vậy nên, thanh kiếm này nên tên là kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn!
Trong lòng vừa mới có ý nghĩ này, thanh kiếm đặt trên đầu gối đã đột nhiên phát ra tiếng vang, bay thẳng lên trời.
Thần niệm của tôi cũng du hành khắp tám phương cực cùng với kiếm ý, du hành trong khoảng không của vũ trụ, đợi khi thanh kiếm trở về từ không gian vũ trụ bên ngoài, toàn bộ Thái Cổ Thần giới đều bị bao phủ bởi kiếm khí của tôi.
Vào lúc này, tất cả chúng sinh trong Thần giới đều nhìn về phía Vực Lôi Đình.
Người có phản ứng nhanh nhất là Thuần Quân - Kiếm Chi Bổn Nguyên, trong hình thái con người mà phát ra âm thanh run rẩy sát phạt của Canh Kim.
"Thuần Quân, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Kiêm Hà hỏi.
“Đạo Tổ tế kiếm ở thiên ngoại đã viên mãn quay về, nếu Ma đạo không bị tiêu diệt thì thanh kiếm này sẽ không bị tiêu diệt." Thuần Quân đáp.