Tôi không phải là một thợ rèn kiếm, sự xuất hiện của thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn, hoàn toàn xuất phát từ chiêm nghiệm và diễn giải của tôi về kiếm đạo.
Thanh kiếm này vượt xa phạm vi của thần binh, sau khi liên kết với vận mệnh Ma đạo và của tôi, thanh kiếm này càng có ý nghĩa phi thường hơn.
Từ nay trở đi, chỉ cần trên thế gian vẫn còn có đệ tử Ma đạo, chỉ cần giáo lý Ma đạo vẫn còn tồn tại trên thế gian, thanh kiếm này sẽ không bị gãy đôi.
Hơn nữa, thanh kiếm này chỉ có đệ tử Ma đạo mới có thể nắm giữ, vạn tà, vạn pháp cũng không thể bóp méo ý chí của thanh kiếm, ngoại trừ đệ tử Ma đạo, thanh kiếm này sẽ không bao giờ nhận chủ nhân thứ hai.
Ma đạo bắt đầu từ Mạt Lăng, kết thúc ở tôi.
Kể từ khi trở thành Ma Đạo Tổ Sư, thứ tôi để lại cho Ma đạo cũng rất ít, chỉ có công bảo vệ đạo pháp mà chẳng có đức truyền pháp.
Kiếm ý hiện giờ của Ma đạo và cả truyền thừa từ ba ngàn năm trước cũng đều bắt đầu từ ông ấy.
Đây không phải là tôi đang coi thường bản thân mình, chẳng qua, trên trời dưới đất không có người nào khác giống như ông ấy nữa.
Dù đã được phong thánh kiếm đạo nhưng lòng tôi vẫn vô cùng kính trọng ông ấy. Trong cảnh giới tâm linh của Ma đạo, tôi vĩnh viễn không thể vượt qua ông ấy, vậy thì tôi không còn cách nào khác ngoài việc lưu lại một thanh kiếm.
Tôi hy vọng thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn sẽ mãi mãi bảo vệ Ma đạo, quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Tra kiếm vào vỏ và trở về điện Chiến Thần, Nguyên Duệ, Kiêm Hà, Phong Chủ và những người khác đều đang đợi tôi.
Nhìn thấy tôi trở về, mọi người đều đồng thanh chúc mừng.
"Chúc mừng Đạo Tổ tạo nên thần binh."
Sau khi xong lễ, Thuần Quân đề nghị xem kiếm.
Tôi đưa thanh kiếm cho cô ấy nhưng cô ấy chần chừ mãi cũng không dám đưa tay ra nhận lấy.
Cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Thanh kiếm này, ta không thể đón lấy."
“Thuần Quân, ngươi đã lĩnh ngộ được nguồn gốc của kiếm, lữ nào còn có thanh kiếm nào mà ngươi không thể tiếp lấy sao?" Phong Chủ ngạc nhiên nói.
“Người đời gọi ta là Thuần Quân, tôn ta là thanh kiếm cao quý vô song. Nguồn gốc của kiếm là gốc rễ của vạn thanh kiếm, ta âu cũng là thủ lĩnh của vạn kiếm. Tuy nhiên, kiếm của Đạo Tổ, kiếm cách còn vượt xa ta.”
"Ồ, đây lại là kiếm cách thế nào?" Phong Chủ hỏi.
"Điều này thì phải hỏi Đạo Tổ rồi."
Thuần Quân dứt lời, mọi người đều nhìn tôi, bao gồm cả Tạ Mạt và Tạ Lăng.
Thấy hai đứa háo hức muốn thử, tôi đưa thanh kiếm cho họ. Hai chị em hợp tác ăn ý, mỗi người duỗi ra một cánh tay non nớt, cùng nhau đón lấy thanh kiếm.
Thanh kiếm rất nặng, mặc dù tôi đã hư hóa một lần nhưng nó vẫn rất nặng đối với hai đứa.
Cách thức cố nhấc thanh kiếm lên khiến mọi người phải bật cười, ngoại trừ Thuần Quân trông có vẻ ngạc nhiên.
Tâm kiếm của cô rất nhạy cảm, thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn tạo ra áp lực rất lớn cho cô, khiến cô thậm chí không dám chạm vào. Vì vậy, khi thấy Tạ Mạt và Tạ Lăng dễ dàng tiếp được kiếm của tôi thì vô cùng ngạc nhiên.
"Thuần Quân, ta cũng không biết kiếm cách của ta là như thế nào, ta chỉ biết bất luận là ai, miễn là đệ tử Ma đạo thì có thể cầm lấy thanh kiếm này."
Nói xong, tôi giao thanh kiếm vào tay Thuần Quân.
Thuần Quân cầm lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi bao kiếm bằng gỗ mun, ánh kiếm ấm áp sáng bóng như nước, kiếm ý nhu hòa như gió xuân.
Sau khi cẩn thận quan sát thanh kiếm một lúc, Thuần Quân duỗi ra hai ngón tay trắng nõn và nhẹ nhàng búng nó.
Lưỡi kiếm vang lên trong không trung, âm vang của kiếm không ngừng, như nói lên ngàn câu từ.
Tiếng kiếm vang lên, vẻ mặt ai nấy đanh lại.
“Thuần Quân, ngươi đã nghe thấy gì?” Phong chủ hỏi.
"Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.” Thuần Quân thật thà đáp lời.
“Còn ngươi thì sao?” Phong Chủ nhìn Kiêm Hà.
“Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.”
“Ta nghe được chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loài.” Không đợi Phong Chủ hỏi, Nguyên Duệ chủ động nói,
Lúc này Phong Chủ quay đầu nhìn ta, trong mắt lóe lên tia sáng: "Tạ Lan, kiếm này của ngươi tên gọi là gì?"
“Kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ”
"Thật là một cái tên hay. Thanh kiếm này có thể vĩnh viễn bảo vệ Ma đạo." Phong Chủ nói.