Họ chỉ kính nể vì tôi đã tạo ra một thanh kiếm độc nhất vô nhị, nhưng họ không hỏi tôi tại sao lại đúc một thanh kiếm như vậy.
Ngay cả người tỉ mỉ như Nguyên Duệ, cũng không nhận ra ý nghĩa sâu xa của việc tôi rèn thanh kiếm này.
Điều này ít nhiều cũng khiến tôi hơi buồn, dù đây cũng là cái kết mà tôi mong muốn nhất.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện của tôi với Thùy Họa khi công đánh núi Thái m cách đây rất lâu, mỗi người đều là một tâm hồn cô đơn, tất cả con đường đều phải một mình hoàn thành. Dù cho trên đường đi có gặp ai thì họ cũng chỉ là những người khách qua đường trong cuộc đời mà thôi.
Chỉ có một số ít người có thể đi sâu vào tâm hồn mới đáng gọi là tri kỷ.
Đạo Tổ Tạ Mạt Lăng cả đời chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình, ngoài việc không muốn vô cớ tạo ra tình kiếp, còn một nguyên nhân khác là ông ấy vẫn chưa tìm được tri kỷ của mình.
Vào thời của ông, không ai có thể hiểu được ông, Phá Quân không hiểu, Nữ Đế càng không.
Vậy thì người hiểu tôi là ai?
Trước đây tôi giống như một tờ giấy trắng, ai cũng có thể hiểu thấu tôi một cách dễ dàng, nhưng bây giờ, ngay cả tôi cũng dần dần không hiểu được chính mình.
Không phải là không biết mình muốn gì, mà là biết mình không thể cho đi bất cứ thứ gì.
Vì vậy, tôi không trách họ không hiểu tôi.
Trong Quan Trấn Hồn, Đạo Tổ một bước bước qua khoảng không, chỉ để lại bóng lưng.
Đây là cách ông ấy chọn để ra đi, nhưng tôi không thể ra đi một cách ung dung như ông ấy đã từng, vì tôi quá đa tình.
Nguy cơ Thiên đạo đã phong ấn Thần giới bảy ngày, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Vào ngày thứ bảy, đêm dài dường như vô tận, bầu trời đầy mây đen dày đặc.
Rõ ràng trời đã rạng sáng nhưng bầu trời vẫn luôn tối tăm.
Đột nhiên, một dải màu đỏ mơ hồ xuất hiện từ bầu trời phía đông, sau đó, màu đỏ nhanh chóng lan rộng, nhuộm đỏ toàn bộ bầu trời.
Bầu trời đỏ thẫm như màu máu.
Bầu trời chuyển sang màu đỏ, sau đó toàn bộ Thái Cổ Thần giới đều nhuộm một màu đỏ.
Màu đỏ dần dần chuyển màu xám xịt sang sáng chói, rồi những đám mây trên bầu trời bắt đầu cháy rực lên.
Ánh sáng chói lóa, giống như mặt trời vàng kim ẩn sau cụm mây.
Cuối cùng, ánh sáng vàng kim xuyên qua tầng mây và chiếu xuống hàng ngàn tia sáng.
Sau đó có một tiếng nổ lớn, những đám mây xám đen ở bầu trời phía đông bị đốt cháy hoàn toàn, để lộ bầu trời đen như mực, hư vô vô tận.
Hóa ra phía sau đám mây không có gì cả, vậy ánh sáng vàng kim kia từ mà đâu đến?
Ngay khi chúng sinh nghi ngờ nhìn lên bầu trời, hàng ngàn tia sáng chói lóa đột nhiên bùng phát từ khoảng hư không vô tận.
Một cánh cổng Thiên quốc khổng lồ với ánh vàng rực rỡ đột nhiên giáng xuống bầu trời đêm vô tận.
Tất cả chúng sinh trong Thần giới đều bị chói mắt và bắt đầu chảy nước mắt.
Ánh sáng vàng kim này có sức mạnh thanh tẩy linh hồn, khiến con người ta sinh ra sự tiếc nuối vô tận.
Một số vị thần cấp thấp cũng không tránh khỏi, đối mặt với cổng Thiên quốc, nhớ lại những tội lỗi mình đã phạm phải trong đời, rơi xuống những giọt nước mắt.
Thái Cổ Thần giới bắt đầu rung chuyển, tất cả chúng sinh vừa rơi lệ, vừa chờ đợi cánh cửa Thiên quốc mở ra trong nỗi sợ hãi. Mặc dù trong thâm tâm họ biết rằng, họ sẽ không bao giờ có thể chờ đợi được sự cứu rỗi từ Thiên quốc, nhưng tất cả những chờ đợi họ là sự trừng phạt và phán xét, nhưng lúc này họ đã bị luồng ánh sáng vàng kim đó chiếm lấy ý thức.
Cái chết hãy đến đi, chỉ có cái chết mới có thể đạt được sự cứu rỗi triệt để!
Không biết trong lòng bao nhiêu sinh linh đều đang gào thét, phóng ánh mắt nhìn xung quanh, không có chút sinh khí.
"Thì ra Thiên đạo diệt thế dễ dàng như vậy..." Phong Chủ thở dài.
Phong Chủ đương nhiên không bị ánh sáng sám hối ảnh hưởng, Nguyên Duệ và Thuần Quân cũng bình an vô sự, nhưng Kiêm Hà lại lộ ra thần sắc mờ mịt.
Ngọn thánh hỏa trong mắt cô lại bắt đầu bùng cháy dữ dội, trên khuôn mặt cô có chút mong đợi khi nhìn vào cánh cổng Thiên quốc.
Phong Chủ cũng nhận thấy điều kỳ lạ ở Kiêm Hà, truyền một ngọn gió mát vào người cô ấy.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, với cảnh giới tu vi của Thái Sơ Phong Thần, muốn dập tắt ngọn thánh hỏa trong mắt Kiêm Hà thì không phải việc khó.
“Thế nào?" Tôi dùng thần niệm truyền âm hỏi Phong Chủ.
"Chỉ có thể tạm thời dập tắt, ngọn lữa vẫn còn đó." Phong Chủ đáp.
Cánh cổng Thiên quốc từ từ di chuyển từ phía đông đến trung tâm bầu trời của Thái Cổ Thần giới, cánh cổng còn chưa được mở ra, nhưng ánh sáng sám hối đã tràn ngập toàn bộ Thần giới.
Vì để đối phó với quân đoàn Thiên Sứ, điện Chiến Thần đã tập hợp đại quân hơn ba ngàn vạn người.
Nhưng hiện tại, đại quân ba ngàn vạn đều im bặt, không có chút sát khí quân uy, thậm chí có người nhu nhược đã lặng lẽ hạ vũ khí xuống.
Sớm biết rằng Thần giới không có cơ hội chiến thắng quân đoàn Thiên Sứ, nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng quân đoàn Thiên Sứ còn chưa xuất hiện, ánh sáng sám hối đã chinh phục toàn bộ Thần giới.
Nhìn đại quân ba ngàn vạn của Thần giới không có ý định chiến đấu, ngay cả Thái Cổ Chiến Thần Mộ Dung Nguyên Duệ cũng chỉ có thể cau mày.
Chiến ý đã không còn, lấy gì để chiến đấu nữa?
Cùng với tiếng kèn Thiên Sức vang vọng khắp Thái Cổ Thần giới, làm rung chuyển khoảng không, cánh cửa Thiên quốc từ từ mở ra.
Ngay khi một kẽ hở được mở ra, sát khí vô tận từ trên trời tràn xuống. Vô số Thiên Sứ bay ra khỏi cửa và luồng sáng, xếp thành hai hàng, bước ra giữa là một vị Quang Thiên Sứ mặc giáp Kim Liên, tay cầm kiếm Thuần Túy Thánh Quang.
Mặc dù trước đây tôi đã gặp cô ấy một lần, nhưng lần này gặp lại bổn tôn cô ấy, vẫn khiến sâu thẳm linh hồn tôi vô cùng bất an.
Khuôn mặt của cô ấy bị che khuất bởi ánh sáng vàng kim, nhưng mà, tôi có thể cảm thấy cô ấy từ trên không trung đang nhìn chằm chằm tôi. Sát ý không hề bị che giấu, đồng thời chứa đầy sự tức giận.
“Quang trung chi quang, Thiên đạo chi nữ, Tạ Lan, người khi ấy cậu chọc phải là cô ta à?" Phong Chủ hỏi.
“Là cô ấy.” Tôi đáp
“E rằng cô ta chỉ có Thùy Họa mới đấu lại.”
"Ta cũng có thể."
"Ngươi không thể." Phong Chủ lắc đầu nói.
“Tại sao?” Tôi hỏi.
"Đao Minh Hà của Thùy Họa chỉ có giết chóc và tiêu diệt, nhưng không có sức mạnh bảo vệ. Chỉ có thanh kiếm của cậu mới có thể bảo vệ toàn bộ Thần giới!"