Quang Thiên Sư vừa đặt chân xuống Thái Cổ Thần Giới, khắp nơi chìm trong khói bụi hỗn loạn.
Một cơ thể cao hàng nghìn thước được tạo thành từ ánh sáng, một vầng hào quang rực rỡ chiếu sáng toàn bộ bầu trời bao quanh cô ấy.
Quang Thiên Sứ bước tới, áo giáp vàng sáng ngời, bước chân mạnh mẽ như sấm sét, trời đất rung chuyển, tất cả chúng sinh trong Thần Giới đều sợ hãi quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.
Thánh quang giáng trần, tạo nên những gợn sóng dưới chân cô.
Giờ phút này, toàn bộ bầu trời ánh sáng đều thuộc về cô ta, không ai có thể xâm phạm, cũng không một kẻ nào dám xem thường.
Ngay cả một cường giả như Thái Sơ Phong Thần cũng cảm thấy lạnh gáy khi đối mặt với Quang Thiên Sứ.
Quả không hổ danh là người được xưng là đứa con gái kiêu ngạo của trời, Thái Sơ Phong Thần vốn dĩ là vị thần xuất hiện từ thời xa xưa, nhưng vẫn không đủ sức so sánh với cô ta.
"Ta chưa bao giờ tưởng tượng được trên đời lại có chuyện hoang đường đến như vậy." Nguyên Duệ thở dài.
Nguyên Duệ từng là thánh nữ Côn Lôn, sau đó đảm nhiệm chức trách quản lý Thiên Đình với tư cách là Tiên Đạo Tổ Sư.
Thái Cổ Chiến Thần đã chinh phục Thái Cổ Thần Giới, khi đứng trước mặt cô ấy, các vị thần đều phải cúi đầu cung kính hành lễ. Tuy nhiên, giờ đây đến lúc cô ấy phải đối đầu trực diện với Quang Thiên Sứ, cô ấy cũng chỉ có thể âm thầm thở dài.
"Tạ Lan, những ưu ái mà vận mệnh dành cho cậu, hoàn toàn kém xa những gì mà Thiên Đạo ban cho Quang Thiên Sứ, thật sự là đáng ghen tị mà." Phong Chủ nói.
"Phong Chủ, Lâm tướng quân thật sự đủ sức chiến đấu với cô ta sao?" Thuần Quân lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, Quang Thiên Sứ dù lợi hại đến mấy, thì cũng chỉ mới xuất đầu lộ diện mấy năm trở lại đây thôi. Thái Sơ Tử Thần, thân thể Khôi Cương, âm dương tuyệt diệt, cho dù kẻ địch có là Thiên Đạo đi chăng nữa, thì cô ấy cũng có tư cách đấu một trận ra trò.”
“Tôi chỉ lo lắng chị Thùy Họa mới tỉnh lại chưa lâu, sức chiến đấu còn chưa khôi phục hoàn toàn được.” Kiêm Hà cau mày lo lắng nói.
"Trước khi tiến vào Hy Di giới, thần tính của Thùy Họa quả thực vẫn chưa hoàn thiện, nhưng Thiên Đạo phạm phải một sai lầm tai hại, tự dưng tặng cho cô ấy một cơ duyên hiếm có. Áo nghĩa Tử Thần tịch diệt mà Thùy Họa vẫn còn thiếu sót bấy lâu nay, đã được luyện thành ở Hy Di giới rồi."
"Cổng thiên quốc đã được mở ra, Quang Thiên Sứ cũng xuất hiện, không biết khi nào Thùy Họa mới tới?" Nguyên Duệ cắn môi, lo ngại Thần Giới sẽ không cầm cự được đến lúc cứu binh đến.
"Quang Thiên Sứ gây ra chấn động lớn như vậy, nhất định phải dùng toàn bộ quân ác chủ bài đối phó với cô ta rồi. Đừng lo lắng, trong trận chiến này, Quang Thiên Sứ sẽ không đổ bộ lên Thần Giới đâu, trừ khi cô ta gãy cánh rồi thân vong.” Phong Thần nhướn mày nói.
“Cô đặt lòng tin vào cô ấy thế à?”
"Đương nhiên, đây chính là trận chiến cuối cùng. Khi trận chiến này kết thúc, sẽ là trận quyết định của chúng ta với Thiên Đạo."
Phía xa bầu trời bên kia, Quang Thiên Sứ đi đến cuối con đường ánh sáng, vung thanh kiếm Thánh Quang trong tay, phát ra một tiếng ầm ĩ.
"Ngày phán xét đã đến, vinh quang của thiên quốc, quân đoàn Thần Thánh Đại Thiên Sứ tấn công!"
Khi lời nói của cô ta vừa buông xuống, cánh cổng thiên quốc đột nhiên mở ra, ánh sáng chói mắt rực rỡ chiếu rọi khắp nền trời.
Người đầu tiên bước ra là một số Thiên Sứ Trưởng có thân hình cao lớn, trên người tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, toát lên vẻ uy nghiêm và thiêng liêng.
Quang Thiên Sứ có thân hình tuyệt mỹ, cùng đường cong hoàn hảo, nhưng các thiên sứ khác vẫn giữ nguyên đôi cánh thiên sứ của mình trên người. Lúc trước, Đọa Thiên Sứ và Sí Thiên Sứ những kẻ chinh phục Thái Cổ Ma Giới cũng có đôi cánh trên lưng, nhưng trong số các Thiên Sứ Trưởng kéo đến lần này, có nguyên bốn cánh trên lưng hẳn hỏi.
Mặc dù đôi cánh không ảnh hưởng nhiều đến sức mạnh của thiên sứ, nhưng bốn cánh cũng thể hiện rõ địa vị của họ trên thiên quốc.
Sau Thiên Sứ Trưởng, còn có bảy mươi hai chiến tướng thiên sứ, tất cả đều là thiên sứ hai cánh. Họ chính lực lượng chiến đấu dưới sự chỉ huy của Quang Thiên Sứ, bao gồm cả đội quân một ngàn bảy trăm vạn(*) thiên sứ mới xuất hiện từ phía sau.
(*) 17 triệu người