Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1417 - Chương 1417: Cuộc Quyết Chiến Bắt Đầu (2)

Chương 1417: Cuộc Quyết Chiến Bắt Đầu (2) Chương 1417: Cuộc Quyết Chiến Bắt Đầu (2)

Sở dĩ không có một ai cáo buộc việc Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn náo loạn m Ti là sai lầm đáng hổ thẹn, chính bởi vì nếu không có Phá Quân, rất nhiều trong số họ sớm đã chết nơi cửu tuyền chứ không thể may mắn còn sống đến ngày hôm nay.

Khi Ma Đạo Tổ Sư pháp truyền lục đạo cho chúng sinh trên đảo Kim Ngao, ông ấy đã từng nói: "Khi gặp ta, các con có thể không cần quỳ bái, bởi vì chúng sinh bình đẳng. Tuy nhiên, khi gặp tướng Phá Quân của Ma Đạo ta, thì các con phải lễ phép cúi chào cô ấy.”

Khi có người thắc mắc hỏi tại sao lại tôn thờ Phá Quân mà không phải ông ấy, Đạo Tổ đã dõng dạc nói to câu, không có Phá Quân thì không có Ma Đạo.

"Ngài chính là Ma Đạo Tổ Sư của đời này, Tạ Lan sao?" Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn nhìn tôi, bình tĩnh hỏi.

"Đúng vậy." Tôi xúc động trả lời.

Phá Quân quay sang Tham Lang Hộ pháp thiên tôn, rồi nói: "Ngài ấy có chút giống người đó."

"Vẫn là hai người khác xa nhau, Đạo Tổ ít khi thể hiện cảm xúc mãnh liệt, nhưng cô xem đi, khi ngài ấy nhìn thấy cô, đôi mắt đỏ hoe hết cả rồi." Tham Lang Hộ Pháp thiên tôn mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói.

Phá Quân nghiêng người sang, rồi đưa tay đỡ tôi dậy.

Sau đó cô ấy kéo tay Tham Lang, hành lễ bái lạy tôi.

Tôi đang muốn mở miệng từ chối, lại nghe Thùy Họa nghiêm giọng nói: "Tạ Lan, anh là Ma Đạo Tổ Sư, ba ngàn năm trước họ đã là đệ tử của Ma Đạo, ba ngàn năm sau vẫn mãi là đệ tử Ma Đạo."

Sau khi nhận lễ bái lạy của Tham Lang và Phá Quân, tôi vội vàng giơ tay đỡ họ đứng dậy.

"Cuộc chiến khó khăn sắp sửa nổ ra, hôm nay chúng ta chỉ bàn đến việc chém giết kẻ địch, không nhắc tới chuyện cũ nữa." Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn nghiêm túc nói.

“Không biết Tham Lam Hộ Pháp thiên tôn có nhận định gì về thắng bại ngày hôm nay?” Tôi trầm mặt hỏi.

"Đạo Tổ, ngài đừng đánh giá cao ta như vậy, thời đại bây giờ thuộc các người. Năm đó ta còn chưa bước lên cảnh giới đạo tổ, cho nên ta không có tư cách đưa ra lời nhận xét về cuộc chiến giữa các cường giả chí tôn. Nhưng mà, ta có thể tặng cho ngài một câu.”

"Mong Tham Lang Pháp Hộ thiên tôn chỉ giáo."

"Thiên đường có lối, Ma Đạo quyết không đi."

Tham Lang vừa dứt lời, mấy vạn quân Hy Di phía sau đồng loạt hô lên: "Thiên đường có lối, Ma Đạo quyết không đi. Đánh! Đánh! Đánh!"

Sĩ khí của quân Hy Di thật tuyệt vời, tinh thần chiến đấu hùng hổ vang dội quyết không thua kém bất kỳ ai, đội quân thiên sứ cũng phát động tinh thần bất khuất đối chọi lại bọn họ.

Thùy Họa diễn hóa ra thân thể khôi cương, tiến về phía trước một bước, vung con đao Minh Hà trong tay rồi hét lớn: “Chúng ta không phải người sống, cũng không phải kẻ đã chết. Chúng ta sinh ra ở vùng đất âm dương tuyệt diệt, nhưng thời gian không khiến chúng ta quên đi những ký ức của cuộc đời mình. Chúng ta không thể quay ngược thời gian, nhưng chúng ta có thể tái sinh mãi mãi trong ký ức của chính mình. Thiên Đạo có thể phán xét chúng sinh, nhưng Thiên Đạo không thể quyết định số phận của những kẻ bị lãng quên."

"Nhân danh Thái Sơ Tử Thần, ta kêu gọi ý chí của các ngươi đứng lên chiến đấu chống lại Thiên Đạo. Tử Thần không chết, các ngươi cũng sẽ mãi mãi bất diệt!"

"Ký ức tuân theo quy luật của trời đất. Thiên Đạo muốn lật đổ quy luật của trời đất, hòng xóa sạch ký ức của chúng ta. Vì vậy, trận chiến hôm nay bắt buộc phải diễn ra. Các ngươi có bằng lòng theo chân ta, tiêu diệt tam quân thiên sứ và chống lại Thiên Đạo hay không?"

Thùy Họa quay người lại nhìn về phía quân Hy Di, đại quân lần nữa đồng thanh hét lớn: "Phụng lệnh Tử Thần, thề chết quyết chiến vì Ma Đạo!"

Giây tiếp theo, ý chí chiến đấu kiên cường của hàng vạn quân Hư Di do một mình Thùy Họa điều khiển, sau đó cô ấy lao thẳng về phía đội quân thiên sứ, tự mình chặn đánh nhuệ khí của kẻ địch.

Tam quân thiên sứ hùng hậu, sát khí ngút trời, dù có sở hữu thân thể khôi cương cứng cáp nhưng cô ấy vẫn khó tránh khỏi cau mày đôi chút, nghiến răng chịu sức ép nặng nề, thanh đao Minh Hà trong tay cô ấy hơi run lên.

Cũng may cuối cùng cô ấy cũng vượt qua được trở ngài, dần dần ngẩng đầu, hiên ngang hét lên một chữ: “Giết!”

Khi từ "giết" vừa hô lên, hàng vạn quân Hy Di hóa thành một dòng tử khí đáng sợ, xông thẳng vào đội quân thiên sứ, trong họ y hệt như con thiêu thân đang lao vào biển lửa hủy diệt.

Cùng lúc đó, Quang Thiên Sứ cũng ra hiệu lệnh, phát động tấn công kẻ thù.

“Thần Phạt.”

"Phán xét!"

"Tài Quyết!"

Đây chính là tên húy của ba đội quân thiên sứ.

Bình Luận (0)
Comment